Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Livestream giám định đồ cổ - Phần 2: Huyết Thi đến • Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-06-05 08:16:36
Lượt xem: 332

Dưới ánh trăng khuôn mặt Liễu Oánh trắng bệch, cô ta nhìn chẳm chẵm Tôn Khả Khả rồi ráng sức chớp chớp mắt.

Đôi mắt của cô ta chảy ra hai hàng huyết lệ.

Cô ta nhếch miệng cười, m.á.u tươi cũng trào ra từ khóe miệng, ngay sau đó hai bên lỗ tai cũng có m.á.u tươi phún ra.

Tôn Khả Khả choáng váng đầu óc.

"Chị dâu đừng nói giỡn nữa!"

Những người đang xem qua màn hình loạn đến gà bay chó sủa.

[Ụ á!!! Tôi sợ tới mức quăng bà nó quả táo rồi!)]

[Thật sự có huyết thi kìa! Lâm Chính Anh bảo vệ tôi!!]

[May mắn tôi đang chăn êm nệm ấm. Thần chăn sẽ phù hộ mọi đứa trẻ.]

[Chắc giả đấy, cmn chẳng phải nãy giờ Mộ Dung Nguyệt bắt tay với Tôn Khả Khả xoay chúng ta mòng mòng sao?]

[Đúng đó! Hai người họ là bạn cùng trường cấp ba mà, đùa bỡn chúng ta như đồ ngốc vậy, tức thật chứ!]

[Loại túi m.á.u này trên phim trường đầy rẫy ra ấy, trên mạng cũng có bán luôn!]

[Cho nên hiện tại là đổi chỗ hả. Trước đem Mộ Dung Nguyệt kéo, đẩy Tôn Khả Khả lên, xong đến cuối cùng chị dâu kia mới là trùm cuối. ]

[Mộ Dung Nguyệt cũng đâu nhất định rớt đài đâu, có tranh luận mới có sức nóng, tôi đoán lát nữa sẽ có màn biểu diễn ba người hợp sức chế ngự huyết thi, độ hot lại lần nữa tăng lên.]

[Nhà tiên tri lầu trên, tôi tin bạn!]

Tôn Khả Khả vẫn đang còn cầm điện thoại, camera xoay về phía hai người họ.

Số người xem livestream càng lúc càng đông, cô ta ngơ ngác quay đầu lại liếc nhìn một cái, tự hỏi bản thân không biết có phải đang lăng xê thật không nữa.

"Chị dâu, chị cố ý..."

Còn chưa đợi Tôn Khả Khả nói xong thì Liễu Oánh đã vươn tay, móng tay cô ta ngay trong phút chốc biến dài, móc luôn trái tim của Tô Khả Khả ra.

Trái tim nhầy nhụa m.á.u nằm trong lòng bàn tay trắng bệch vẫn đang đập thình thịch... thình thịch...

Những người xem livestream đều bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp.

[Aaaa]

[Má a a á Thiếu chút nữa tè ra quần luôn! Cứu tôi!

[Mau báo cảnh sát! Mau mau lên!]

[Làm sao giờ? Hai ông cháu Mộ Dung Nguyệt đang ở đâu rồi? Tôi thấy cửa rào nhà họ giống chỗ khu chúng tôi quá. Sợ lắm rồi đó!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/livestream-giam-dinh-do-co/phan-2-huyet-thi-den-chuong-8.html.]

[Có đại sư nào đang xem không? Mau đi cứu người đi!]

[Không thể nào! Không phải nói là lăng xê sao, như thế nào lại g.i.ế.c người rồi đậu má!]

Tôn Khả Khả trợn to mắt, cổ họng phát ra tiếng tiếng hức hức, thân thể mềm nhũn rồi ngã nhào xuống đất.

Liễu Oánh thu tay lại, nhìn về phía chúng tôi rồi cười.

Tôi với ông nội liếc nhau một cái, xong lập tức quay đầu chạy như bay về phía thư phòng rồi đóng cửa lại.

Liễu Oánh thế mà không đuổi theo, mà đi đến bên cạnh Tôn Khả Khả ngồi xổm xuống, đưa đầu đến gần n.g.ự.c cô ta, bắt đầu hút từng ngụm từng ngụm máu

Cô ta chắc chắn chúng tôi đã không còn đường thoát thân, nên yên tâm thưởng thức đồ ăn của mình trước.

Tôi sợ muốn tè ra quần.

"Làm sao đây ông nội, Tôn Khả Khả, Tôn Khả Khả ch. ết rồi, cứ như vậy ch.ết rồi?!"

"Nhãi vô dụng! Còn đứng đó làm gì, mau tránh ra!"

Ông ấy nhanh tay lẹ chân đẩy bàn làm việc đến chặn cửa, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ, sau đó lấy một hộp chu sa đặt lên trên đó.

Lại đem Càn Khôn Kính tổ truyền treo cạnh cạnh cửa sổ, sau đó kéo tôi ngồi xổm xuống ở ngay đó.

"Đợi lát nữa huyết thi tiến vào, chu sa có thể che mắt quỷ, đến lúc đó chúng ta thay phiên nhau chạy qua cửa sổ."

Hộp chu sa trong thư phòng là đồ cổ từ thời nhà Minh được ông nội sưu tầm hồi trước. Chu sa chí dương, đập vào đầu huyết thi có thể làm giảm âm khí của cô ta, khiến cô ta bị mù trong khoảng thời gian ngắn.

Thấy ông nội chắc nịch như vậy, tôi cũng dần bình tĩnh lại, ngồi xổm xuống lấy điện thoại trong túi ra, gửi tin nhắn địa sư Kiều Mặc Vũ mới gặp mặt lần trước.

[Kiều Mặc Vũ, nhà tôi có huyết thi, mau tới cứu bọn tôi, địa chỉ là số nhà xx, đường xx.]

Nghĩ lại thấy không thỏa đáng lắm.

Ông nội nói những người thuộc dòng dõi địa sư tính tình đều rất quái, nếu vì nhân quả tuần hoàn thì không bằng ra tay chỉ vì mình thấy thích.

Khóe mắt tôi như muốn vỡ toạc, tay bấu chặt vào bệ cửa sổ.

"Ông nội!"

Huyết thi lao về phía ông ấy, vươn móng tay thật dài ra.

Ở giây phút nghìn cân treo sợi tóc, ông nội bỗng xoay người, ngẩng mặt lên trong n.g.ự.c còn ôm lấy Càn Khôn Kính.

"A!"

Càn Khôn Kính chiếu ra một tia sáng khiến huyết thi thét lên, ông nội giật mình đứng dậy, xoay đầu thấy tôi vẫn còn đứng ngoài cửa sổ liền tức giận trừng mắt.

"Kêu con chạy sao không chạy! Con đúng là ngu ngốc mà!"

Loading...