Lọ lem chơi cổ - 10
Cập nhật lúc: 2024-07-27 19:25:28
Lượt xem: 2,793
23
Chúng tôi nhanh chóng vượt qua ngưỡng cửa.
Trong sân nuôi một con gà trống đỏ thẫm, ngẩng đầu ưỡn ngực, lông vũ của nó trơn bóng, tươi đẹp dị thường.
Mào gà màu cực lớn, phảng phất như thấm đẫm máu.
Chân gà màu đen sải bước đi trong sân, dưới chân thỉnh thoảng phát ra tiếng răng rắc.
“Răng rắc” là bởi vì trên mặt đất đầy bọ cạp, nhện, cóc, thằn lằn và các động vật có độc khác, trong đó bọ cạp là phổ biến nhất.
Mẹ kế và Phó Hoàn Nhiên dìu nhau, ánh mắt liếc nhìn trong sân, mỗi một bước đều nơm nớp lo sợ.
Bố tôi theo sau.
Rầm!
Cánh cửa sân đóng lại.
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Bốn người chúng tôi kinh hãi quay lại thì thấy một con rắn đen to đang lượn lờ trên cửa!
Nó há to miệng, đuôi dài lạch cạch vẩy.
Ánh mắt tôi thoáng nhìn bốn phía kéo dài, chỉ thấy dưới mái hiên, trên xà nhà, vô số con rắn xoay quanh, đỏ, xanh, trắng, đen…
Không có ngoại lệ, tất cả đều là đầu hình tam giác, mỗi một đôi mắt đều rất quỷ dị.
Không có độc nhất, chỉ có độc hơn.
Ít nhất cũng có chừng trăm con!
Điều đáng sợ hơn nữa là những con rắn trên xà vẫn đang bò ra ngoài!
Tôi đột nhiên ý thức được:
Đây chính là nhịp độ đóng cửa g.i.ế.c người!
Dì Thanh từ khi nhận được điện thoại của bố tôi, biết mẹ tôi đã chết, cũng đã nghĩ tới chuyện này!
Nhiệt độ trong sân dường như giảm xuống mười độ.
Mẹ kế và Phó Hoàn Nhiên đồng loạt rùng mình, đi về phía bố tôi.
“Con gà vừa rồi đâu? "Mẹ kế run rẩy.
“Đi rồi." Tôi nhìn nó đi.
“Sao lại đi rồi?!" Giọng mẹ kế nhọn vài phần, bà xoay người kéo bố tôi.
Bố tôi như hóa đá đứng tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lo-lem-choi-co/10.html.]
Hai con mắt tròn xoe nhìn trên tường nhà chính, thân thể run rẩy như rơm rạ, miệng run rẩy.
“Bạch Thuật...... Bạch Thuật là gì của bà?!"
Ông thét chói tai hỏi cổ bà.
Mẹ kế thuận theo ánh mắt của ông: Trên tường treo mấy hàng chân dung, bức cuối cùng là mẹ tôi!
Sắc mặt của bà còn khó coi hơn cả bố tôi, hai tay đẩy mạnh lồng n.g.ự.c bố tôi, túm lấy Phó Hoàn Nhiên chạy ra ngoài.
“Không chữa nữa! Chúng tôi không chữa nữa! Hãy thả chúng tôi đi đi!”
Bọn họ mới chỉ chạy ba bước đã bị vô số rắn độc chặn đường ép phải lui lại, rắn độc phun tín tử.
“Muộn rồi!”
Tiếng ống gió rách lại vang lên, cổ bà quát to một tiếng.
"Bạch Thuật là con gái của ta, con gái Hắc Miêu chúng ta chưa bao giờ bị bắt nạt như thế này!"
Trong sân.
Phàm là nơi có khe hở thì đều vang lên tiếng sột soạt.
Bò cạp, nhện, cóc, thằn lằn, rết, kiến...... như không cần tiền mà bò ra ngoài! Chúng lướt qua tôi và cổ bà, lấy thế vây quanh bò về phía ba người kia.
Cái này so với ảo giác lúc trước của Phó Hoàn Nhiên còn khủng bố hơn nhiều.
Nó thét chói tai, giật tóc, dậm chân tại chỗ, mặt sợ đến biến dạng.
Bố và mẹ kế của tôi bình tĩnh hơn nhiều.
Hai người quỳ xuống, liều mạng dập đầu với cổ bà, bụp bụp bụp.
“Mẹ! Con sai rồi! Là con phụ Bạch Thuật! Xin mẹ buông tha cho con!”
"Cổ bà, là tên cặn bã này, là hắn lừa con gái bà, cũng lừa tôi, tất cả chuyện xấu đều là hắn làm!"
Bọn họ thật sự sợ, trán đập xuống nền đất, m.á.u tươi đầm đìa.
Độc trùng ngửi được mùi m.á.u càng thêm hưng phấn, bò tới bò lui trên người bọn họ, từng cái miệng rộng mở, cắn bọn họ.
Ba người ngã xuống đất, đau đến c.h.ế.t đi sống lại.
“Miêu nữ đa tình nhưng hầu hết đàn ông trên thế giới này đều vô tình.”
"Tộc Hắc Miêu của chúng ta, vào ngày đại hôn sẽ hạ Đồng Tâm Cổ cho chồng mình, một khi người đàn ông bội tín phản nghĩa, sẽ bị bách trùng cắn chết."
"Ngươi không có c.h.ế.t thì chỉ có một loại khả năng là trước khi Bạch Thuật gieo cổ vào ngươi, con bé đã bóp c.h.ế.t mẫu cổ của Đồng Tâm cổ, sau đó, thân thể của con bé sẽ càng ngày càng kém!"
"Các ngươi đều đáng chết!"