LỠ NHỊP TÌNH YÊU - C22 - End
Cập nhật lúc: 2024-07-23 16:16:08
Lượt xem: 5,821
NGOẠI TRUYỆN - GÓC NHÌN CỦA LÝ VĂN KIÊU:
Bạn bè hỏi tôi thích Cố Tư Ninh vì cái gì, tôi nói cô ấy đơn thuần, điềm đạm dịu dàng, nhìn rất đáng yêu.
Nhưng mà trong lòng lại hiện lên bóng dáng của một người khác.
Tôi xua đi thân ảnh ấy.
Hứa Nặc chỉ là bạn.
Cũng chỉ có thể là bạn.
……
Tôi chưa bao giờ nghĩ cô ấy sẽ rời đi.
Hứa Nặc đã ở bên tôi suốt mười hai năm, cuộc đời mỗi người có thể có mấy cái mười hai năm? Từ khi sinh ra cho đến bây giờ, gần một nửa thời gian cô ấy đều ở bên tôi.
Không ai trong chúng tôi có thể rời bỏ ai.
Tôi không nghĩ tới cô ấy sẽ rời đi thật.
Cô ấy nói cô ấy về quê rồi, sẽ không trở lại nữa.
Trong lòng tôi cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Cô ấy không trở lại, vậy tôi phải làm sao bây giờ?!
Sau khi cúp điện thoại, tôi đi ra ban công hút thuốc.
Đi thì đi, chỉ là một người bạn mà thôi.
Tôi có rất nhiều bạn bè.
Nhưng mà trong lòng không ngừng hoảng hốt, điếu thuốc trên tay để nửa ngày cũng không châm lửa.
Tôi cảm thấy không được, tôi phải đi tìm cô ấy.
Tôi phải hỏi cho rõ tại sao cô ấy không quay lại.
Tôi ở đây, cô ấy có thể đi đâu?
Chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy cô ấy, tôi đột nhiên hiểu được, lần này cô ấy thật sự nghiêm túc.
Cuối cùng tôi cũng hoảng hốt.
Khi nhìn thấy người đàn ông mới xuất hiện bên cạnh cô ấy, tôi nổi giận, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng tức giận như vậy, tôi nói không lựa lời, bị cô ấy tát một cái.
Cô ấy bảo tôi cút.
Tôi liền đi.
Sau khi trở về, tôi lôi cái áo ngủ của Snoopy ra khỏi tủ quần áo.
Tôi biết cô ấy mua kiểu dáng tình nhân, lúc ấy tôi cũng không nói gì, thỉnh thoảng còn mặc vài lần.
Mỗi lần cô ấy nhìn thấy đều cực kỳ vui vẻ, ở sau lưng tôi vụng trộm cười.
Lúc trước khi rời đi, cô ấy bảo tôi vứt áo ngủ đi, tôi cũng không biết vì sao lại không vứt, cất vào trong tủ quần áo.
Tôi lấy bộ đồ ngủ kia ra, cứ ngây ngốc nhìn như vậy.
Sau này tôi hiểu ra, thật ra tôi đã sớm thích Hứa Nặc.
Thì ra tôi mới là người phụ thuộc vào cô ấy nhiều hơn.
Chỉ là trong tiềm thức, tôi cảm thấy mình không nên thích cô ấy.
Tôi còn nhớ rõ trước khi mẹ tôi ch đã nói với tôi, không nên quá thích một người, tình cảm sẽ hại ch người.
Cảm xúc đã gi*t ch bà ấy.
Cả đời này bà đều cống hiến cho một người đàn ông, cuối cùng cũng mất mạng.
Tôi hiểu, thích rồi cũng sẽ biến mất.
Tình yêu không đáng tin cậy.
Hai người yêu nhau cỡ nào đi nữa, tới cuối cùng, cũng trốn không thoát kết cục chán ghét lẫn nhau, thậm chí trở mặt thành thù.
Người yêu nhau rồi sẽ rời đi, nếu tôi ở bên Hứa Nặc, cô ấy có lẽ sẽ chán ghét, sẽ yêu người khác.
Nhưng bạn bè thì không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lo-nhip-tinh-yeu/c22-end.html.]
Bạn bè có thể ở bên nhau cả đời.
Tôi biết Hứa Nặc thích tôi.
Nhưng tôi giả vờ cái gì cũng không biết, cứ như vậy dùng đánh nghĩa bạn bè lừa mình dối người.
Nhưng đến bây giờ tôi mới biết được, cô ấy cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ đau.
Cô ấy cũng sẽ đi.
Tôi thử đi cứu vãn tình hình, tôi nói cho cô ấy biết tôi đã suy nghĩ cẩn thận, tôi buông xuống tôn nghiêm cầu xin cô ấy.
Hứa Nặc yêu tôi như vậy, sao cô ấy nỡ làm tôi khổ sở chứ?
Nhưng cô ấy chỉ bình tĩnh cười với tôi.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Quá muộn rồi." Cô nói.
Tôi biết, tôi không còn cơ hội.
Tình yêu trong mắt Hứa Nặc đã biến mất.
Cũng không còn gì, có phải không?
Cô ấy có thể buông xuống, tôi cũng có thể.
Một năm, tôi cũng không đi tìm cô ấy, tôi không xem bất cứ tin tức gì về cô ấy, tôi giả vờ như trong thế giới của tôi không có người này.
Tôi ăn một mình.
Ngủ một mình.
Sống một mình.
Tôi không nghĩ về cô ấy nữa.
Tôi nghĩ rằng tôi đã ổn và đã có thể buông mọi chuyện xuống.
Cho đến một ngày, tôi đột nhiên bắt đầu mất ngủ.
Tôi không thể ngủ được nữa.
Tôi bắt đầu uống thuốc ngủ, sau đó tôi bắt đầu tích góp thuốc ngủ, tiết kiệm một chai rồi uống hết chúng với rượu.
Tôi cũng không cảm thấy đau đớn.
Tôi chỉ cảm thấy, không còn ý nghĩa gì nữa.
Lúc hôn mê, tôi mơ thấy Hứa Nặc.
Sau khi cô ấy đi, tôi không còn mơ thấy cô ấy nữa, đây là lần đầu tiên.
Trong mơ tuyết rơi, rất lạnh rất lạnh.
Cô ấy vẫn là bộ dáng của năm 17 tuổi, khoác một chiếc áo lông màu đỏ lên người tôi, trách móc nói:
“Lý Văn Kiêu, sao cậu lớn như vậy mà còn không biết chăm sóc bản thân thật tốt thế?”
Nước mắt tôi thoáng cái liền rơi xuống, gắt gao cầm tay cô ấy.
Hứa Nặc lại từng chút từng chút rút tay ra, cô bắt đầu chậm rãi lớn lên, lại biến thành bộ dáng của người trưởng thành.
Nụ cười trên mặt cô có chút mệt mỏi, nói với tôi:
“Lý Văn Kiêu, em phải đi đây. Về sau anh phải tự mình chăm sóc bản thân thật tốt.”
Tôi rơi nước mắt, tôi cầu xin cô ấy đừng đi.
Nhưng cô ấy chỉ chậm rãi kéo tay tôi xuống, xoay người rời đi.
Lồng n.g.ự.c truyền đến cảm giác hít thở không thông đầy đau đớn, cô ấy giống như đem theo trái tim của tôi cùng rời đi vậy.
Tôi rốt cục cũng hiểu được, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng buông xuống.
Tôi cũng sẽ không bao giờ buông bỏ được nữa.
🍊: Hahahaa, Lý Văn Kiêu, con mẹ nó là vì anh xứng đáng!
🍊: Xưng hô về thời đi học của nu9 với Lý Văn Kiêu mình để 'tôi-cậu’. Lớn rồi mình để xưng hô của nu9 với Lý Văn Kiêu là 'tôi-anh’ nhé.