Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lời Nhắc Nhở Từ Hệ Thống - 12.

Cập nhật lúc: 2024-09-11 16:02:02
Lượt xem: 134

Anh ta thật sự nghĩ giám đốc ngốc đến mức đó sao? Qua mấy sự việc gần đây, tôi đã thấy được.

 

Giám đốc là người thông minh đến nhường nào. Lúc này, chắc chắn ông đã sớm nhận ra vấn đề.

 

Ông giữ im lặng chỉ là để xem diễn biến tiếp theo mà thôi.

 

Vì vậy, ông thuận theo yêu cầu của Lâm Vũ.

 

Vừa lúc, tiểu boss đến công ty.

 

Vì vậy, ông đã nhờ tiểu boss đóng vai người lạ để hỏi giá.

 

Không ngoài dự đoán, người thu mua của tôi ngay lập tức phản bội, còn nói với giọng khinh miệt: "Anh ơi, đến lúc đó tôi sẽ cho anh 5% hoa hồng, sao? Chúng tôi làm việc bí mật tốt lắm."

 

Vệ Thư Hòa tắt điện thoại, hỏi tôi: "Đây chính là người mà bạn đã chọn lựa kỹ càng sao?"

 

Anh ta nói với giọng điệu lạnh nhạt, như đang trách móc.

 

Nhưng tôi biết, anh ta chỉ đơn giản là chế nhạo tôi vì đã không nhìn người chính xác, đã bỏ công sức nhưng lại bị lừa.

 

Lâm Vũ lại thật sự nghĩ anh ta đang chất vấn tôi.

 

Nghe vậy, anh ta lập tức nói tiếp.

 

"Tiểu Bạch, chứng cứ đã rõ ràng, cô còn gì để biện hộ không? Ăn cây táo rào cây sung, thật không xứng đáng với sự tin tưởng của công ty!"

 

"Người như cô, không xứng đáng ở lại công ty! Thật xấu hổ, tôi thậm chí không muốn nói cô là người dưới quyền của tôi. Tôi khuyên cô, tốt nhất là nhanh chóng thu dọn đồ đạc và ra đi!"

 

Vệ Thư Hòa lạnh lùng nói: "Quản lý Lâm, bố tôi còn chưa lên tiếng, sao ông không ngồi vào vị trí của giám đốc luôn đi?"

 

Khuôn mặt của Lâm Vũ lập tức trở nên khó coi, nhưng vẫn dựa vào địa vị trưởng bối để lầm bầm.

 

"Thư Hòa, dù sao tôi cũng là chú của cậu, cậu nói chuyện như vậy sao?"

 

Vệ Thư Hòa rõ ràng không để ý đến trò đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/loi-nhac-nho-tu-he-thong/12.html.]

 

"Chú với cháu gì ở đây, làm ăn thì làm ăn, trong công ty, ông phải có phong thái của một người trong công ty."

 

Nhìn thấy tiểu boss và cấp trên đối đầu với nhau, giám đốc như một người ngoài xem kịch.

 

Ông cười tươi nhìn tôi: "Tiểu Bạch, sao không giải thích chút gì đi?"

 

Tôi nhận lấy cơ hội, thẳng thắn nói: "Tôi thực sự không biết quản lý Lâm đã sử dụng thủ đoạn gì, khiến cho đối tác của tôi vu khống tôi như vậy. Tôi chỉ biết, giá bán phế liệu của anh ta cao hơn tôi là vì anh ta có vấn đề trong việc bán phế liệu."

 

Lâm Vũ trong cơn tuyệt vọng đã buông lời chửi rủa tôi.

 

Tôi bình tĩnh nói: "Tôi có chứng cứ."

 

Ngay lập tức, sắc mặt Lâm Vũ trở nên trắng bệch.

 

Tôi lấy điện thoại ra, lật xem một bức ảnh và đưa cho giám đốc.

 

Bức ảnh là một chiếc xe chở phế liệu, trên xe không chỉ có thép phế liệu mà còn có một số cáp điện bị lộ ra ngoài.

 

Khi biết Lâm Vũ giao cho tôi toàn quyền xử lý phế liệu, tôi đã liên lạc với Vương Nhàn Lệ.

 

Ý định của tôi là muốn nhờ cô ấy chỉ dẫn cách phòng tránh Lâm Vũ có thể có những trò gian lận.

 

Không ngờ Vương Nhàn Lệ không thể nuốt trôi cơn tức giận năm xưa.

 

Cô ấy không chỉ giúp tôi tránh bị Lâm Vũ vu cáo mà còn thu thập chứng cứ về việc Lâm Vũ vu cáo tôi.

 

Tôi và Lâm Vũ phụ trách các công trường khác nhau.

 

Trùng hợp là, người gác cổng của dự án mà cấp trên phụ trách là người do Vương Nhàn Lệ giới thiệu vào.

 

Nhờ có mối quan hệ với Vương Nhàn Lệ, cộng với việc tôi đưa một ít tiền để nhờ người này chú ý đến việc bán phế liệu của cấp trên.

 

Và cũng không biết là do Lâm Vũ làm việc không tốt hay là chúng tôi gặp may.

 

Loading...