LƯ MỘC LAN - 7
Cập nhật lúc: 2024-09-30 19:50:34
Lượt xem: 8,729
***
Kể từ sau hôm đó, ta hầu như không bước ra khỏi khuôn viên Phương Tạ.
Hoắc Đình không muốn thấy ta, ta càng không dám hành động liều lĩnh, sợ liên lụy đến Hoắc Trì, càng sợ bị đuổi khỏi phủ.
Sau này ta mới nghe nói, tri huyện Mậu Huyện đã bị bãi chức và điều tra vì vi phạm pháp luật, còn đám thúc bá từng ép ta và Hoắc Trì đến đường cùng cũng lần lượt bị trừng phạt.
Người làm ăn thì phá sản, kẻ có chức quan thì bị cách chức.
Hoắc Trì nhờ đó mà càng thêm cảm kích Hoắc Đình, còn ta cũng thấy hả hê.
Hắn vẫn giống như hồi ở nhà họ Hoắc trước kia, luôn đấu khẩu với ta, không ai chịu nhường ai.
Tuy vậy, hắn chăm chỉ học hơn trước, ta nghe nói Hoắc Đình còn từng khen hắn.
Khi phải sống dựa vào người khác, có được lời khen của gia chủ chắc chắn là lá bùa hộ mệnh tốt nhất. Miệng ta tuy không nói Hoắc Trì giỏi giang, nhưng trong lòng thì rất vui mừng.
Cây trà hoa mà ta chăm sóc cuối cùng cũng sống lại, năm nay hoa còn rực rỡ hơn năm trước, cành lá xum xuê tựa như một chiếc ô lớn đính những viên ngọc đỏ thẫm.
Đến mùa hè nữa, ta cứ ngỡ mùa đông năm sau cây sẽ nở càng đẹp hơn.
Hoắc Trì năm nay tròn mười hai tuổi, nhận được không ít bảo vật từ Hoắc Đình.
Sau này ta mới biết, khi dẫn Hoắc Trì tham gia các buổi yến tiệc, nhờ tài năng văn chương mà hắn đã nhận được lời khen ngợi của nhiều quan viên và văn nhân có mặt.
Hoắc Đình cảm thấy rất tự hào, kỳ vọng và đánh giá cao Hoắc Trì hơn nữa.
Hoắc Trì giờ đây càng kiêu ngạo, bề ngoài càng không ưa ta, nhưng hễ có món gì ngon, thú vị, hắn đều bảo tiểu tư Phúc Toàn của mình mang đến cho ta vài phần.
Tối hôm đó, quả nhiên Hoắc Trì tới, Phúc Toàn còn mang theo một tấm lụa thượng hạng.
Ta múc kem hoa quế cho hắn, rồi tự mình ra vườn tưới hoa. Không biết từ lúc nào, Hoắc Trì đã bưng bát kem ngồi xuống giữa sân, hỏi ta: "Mộc Lan, ngươi chưa nghe nói ta trong yến tiệc ở phủ thừa tướng đã làm rạng danh Hoắc Đình huynh sao?"
"Nghe rồi."
"Ngươi không vui à?"
"Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã nổi danh như vậy, sau này bước lên đỉnh cao, danh tiếng vang khắp Thịnh Kinh cũng là chuyện đương nhiên. Ta vui, nhưng không nên tỏ lộ quá mức."
Thìa nhẹ nhàng chạm vào bát, khuôn mặt trắng như ngọc của Hoắc Trì bỗng chắn ngay trước mắt ta: "Mộc Lan, tại sao ta luôn cảm thấy ngươi cố tình tránh mặt ta? Từ khi nào chúng ta lại trở nên xa lạ như thế? Trước đây, ngươi luôn nói gì thì nói thẳng với ta, còn bây giờ ngươi thậm chí không thèm nhìn ta, cũng không cười với ta nữa."
Ta mỉm cười: "Học hành chẳng phải để mở mang tâm trí sao, sao ta thấy ngươi càng học càng ngu, cứ nghĩ những chuyện không cần thiết. Tránh ra, không thì ta tưới nước lên chân ngươi bây giờ."
Hoắc Trì đột ngột nắm lấy cổ tay ta đang cầm chiếc gáo tưới, ánh mắt hắn chằm chằm vào ta, lúc này ta mới nhận ra khuôn mặt tròn trịa như trăng rằm của hắn trước đây đã dần xuất hiện những đường nét sắc sảo, ngón tay dài và thon gọn, trông có vẻ đã lớn hơn ta.
Ta cố giằng tay ra, nhưng không thành công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lu-moc-lan/7.html.]
"Mộc Lan, ngươi không phải là kẻ hầu.
Ta có chút khó chịu: "Đợi đến khi ngươi tự lập gia đình, có đủ năng lực chống đỡ cửa nhà, khi đó ngươi mới có tư cách nói những lời này."
"Ý ngươi là khi ta đủ khả năng gánh vác mọi thứ, ngươi mới chịu đối diện với ta, nói chuyện tử tế với ta?"
Ta quay mặt đi, không trả lời.
"Được, ngươi chờ đó."
Hoắc Trì tức giận phẩy tay áo bỏ đi, lúc này ta mới nhận ra hắn đã cao lớn, đứng thẳng tắp như cây trúc xanh.
Hắn giống như cây trà hoa của ta, mỗi ngày một khác.
Người ta nói nuôi dạy người như chăm sóc hoa, quả không sai.
Hoắc phủ rất lớn, lớn đến mức nếu ai đó muốn, có thể nhiều năm không ra khỏi cửa, thì dù cùng sống trong một phủ cũng không gặp nhau.
Giống như sau đêm hè đó, khi ta bị Hoắc Đình nghiêm khắc khiển trách, chúng ta chưa từng gặp lại nhau.
***
Lần gặp lại tiếp theo là để chúc mừng Hoắc Trì đỗ cử nhân.
Hoắc Trì mới mười bốn tuổi đã đỗ cử nhân, tuy không phải chuyện hiếm thấy nhưng cũng vô cùng đáng khen ngợi.
Hoắc Đình vui mừng, bèn mở tiệc trong phủ, mời thân hữu tới chúc mừng.
Ta đứng bên hồ ở hậu viện, ngắm ánh trăng, trong lòng thầm tưởng nhớ thiếu gia Hoắc Tân và đại phu nhân. Dù sự náo nhiệt nơi đây không thuộc về ta, nhưng ta cảm thấy mình đã hoàn thành phần lớn sứ mệnh.
Bất ngờ, Hoắc Trì xuất hiện từ phía sau, nắm chặt cổ tay ta: "Mộc Lan, ngươi làm gì ở đây? Ta tìm ngươi khắp nơi, mau đi theo ta."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Ngươi làm gì vậy, đừng kéo ta."
Hoắc Trì giờ đã cao hơn ta một cái đầu, ta ngửi thấy thoang thoảng mùi rượu trên người hắn, có lẽ trong tiệc hắn đã bị người khác chuốc rượu.
"A Trì, ngươi còn nhỏ, sao có thể uống rượu? Ta biết ngươi vất vả, đạt được thành tích hôm nay ta cũng rất vui, nhưng dù có vui cũng không nên quá trớn, càng không thể để người khác nhìn ra. Dù sao chúng ta cũng đang sống nhờ người khác, dựa vào người khác, vui quá e rằng người ta sẽ nói ngươi kiêu căng tự mãn, hơn nữa..."
Ta vừa bị Hoắc Trì kéo đi, vừa lải nhải, cho tới khi vượt qua hành lang, ta mới nhận ra mình đã đi xa khỏi Phương Tạ Viên.
Nhưng dường như không thể quay lại nữa.
Ở đầu hành lang bên kia, Hoắc Đình đang tiễn khách, vừa quay người lại đã chạm mặt chúng ta.
Hoắc Trì lập tức cúi đầu cung kính hành lễ: "Đường huynh." Trong bóng tối, hắn không quên kéo tay áo ta. Ta hoàn hồn, vội vàng theo sau: "Bái kiến đại nhân."