Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LƯ MỘC LAN - NT (2)

Cập nhật lúc: 2024-10-05 02:35:48
Lượt xem: 1,171

Trong những ngày đó, bàn của hoàng đế chất đầy những tấu chương chỉ trích qua lại giữa ta và họ.

 

Chu Phượng Sơ buộc tội ta sai một nữ nhân dùng hương bí mật hại hắn và Bành Diệu Tổ, ta đứng trước mặt hoàng thượng, không chút nao núng, bình tĩnh nói dối: "Đúng là hương của người trong phủ thần làm ra, vốn để thêm thú vị chốn khuê phòng, là để lấy lòng thần, chứ không phải nàng ép đưa cho Chu đại nhân, mà chính phu nhân của Chu đại nhân tự xin."

 

"Thần và ngài đều vẫn đứng đây, chỉ có Bành Ngự Sử đột tử, e rằng là vì phóng túng quá độ, sức khỏe không trụ nổi nữa chăng? Chuyện như thế thật đáng xấu hổ, lại còn mang ra trước mặt hoàng thượng để nói?"

 

Hoàng thượng kinh ngạc: "Loại hương gì mà kỳ diệu đến thế? Hoắc Đình, ngươi cũng dùng rồi à?"

 

Ta đáp: "Đã dùng, giữa nam nữ quả thực có thể tăng thêm hứng thú, thần dám lấy tính mạng bảo đảm, tuyệt đối không có hại."

 

Hoàng thượng cũng thấy nực cười, tiện thể trách mắng Chu Vân Sơ mang chuyện không đáng nói ra trước mặt, làm mất thể diện của quan triều đình.

 

Chuyện này tạm thời được dẹp yên.

 

Nghe nói từ đó Lư Mộc Lan đã an phận một thời gian dài, ta cũng thấy an lòng.

 

Khi dạy dỗ Hoắc Trì, ta tự cho rằng mình đã làm tròn vai trò vừa là huynh vừa là cha.

 

Lư Mộc Lan kém ta chín tuổi, lại có mối duyên phận sâu đậm với nhà họ Hoắc, nên ta đương nhiên cho rằng mình phải chăm sóc tốt cho nàng.

 

Nàng có sai, ta dạy.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nàng gây họa, ta dọn dẹp.

 

Cho đến khi mũi tên cắm thẳng vào n.g.ự.c nàng trước mắt ta, ta mới nhận ra mình lo lắng đến nhường nào.

 

Nhìn thấy Hoắc Trì hỗn đản kia, ta hận không thể lột da hắn.

 

Hắn quả thực thích Lư Mộc Lan, nếu không sao khi ta mắng hắn, hắn lại đột nhiên nổi điên phản bác, hỏi ta có phải đã sớm có ý đồ với nàng không?

 

Vì thế, ta ra tay với hắn nặng hơn một chút.

 

Ngồi bên giường của Lư Mộc Lan, ta không khỏi bồn chồn, nghĩ rằng nếu nàng tỉnh lại mà biết ta đánh đuổi Hoắc Trì, liệu có tính sổ với ta không?

 

Nàng đang bệnh, nếu vì chuyện này mà nổi giận với ta, ta nên khuyên nhủ thế nào?

 

Ta ghé sát giường nhìn nàng, không phải là dung mạo quá kinh diễm, những cô gái thanh tú như nàng ở kinh thành nhiều không kể hết.

 

Nhưng tại sao từ Mậu huyện đến đây, cả nhà họ Hoắc ai ai cũng đều bận lòng vì nàng?

 

Thật là kỳ lạ.

 

Ta tự bật cười, nhưng lại bị Hạ cô cô nhìn thấy.

 

Nếu hỏi ta thích điều gì ở Lư Mộc Lan, có lẽ là thích sự thông minh của nàng.

 

Với thân phận như ta hiện giờ, nhiều nữ nhân muốn trèo cao, tranh nhau đến trước mặt ta bẽ mặt.

 

Thật sự khiến người khác khó xử.

 

Ta không có kiên nhẫn với những kẻ ngu ngốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lu-moc-lan/nt-2.html.]

 

Lư Mộc Lan thì khác, nàng bình tĩnh, thản nhiên, dám nghĩ, dám làm, và dám chịu trách nhiệm.

 

Dù biết mình sai, nàng cũng không tìm lý do để biện hộ.

 

Ta thậm chí còn nghi ngờ nếu ta không nhanh tay dẹp đi cơn bão, nàng sẽ tự mình lao vào vòng xoáy để không liên lụy đến ta và Hoắc Trì.

 

Năm xưa Nhược Mai tẩu tẩu cưu mang, dạy dỗ nàng, đã gieo một hạt giống thiện lành cho cả nhà họ Hoắc.

 

Lư Mộc Lan cũng giống như một hạt giống, dù bị ném vào nơi khắc nghiệt cằn cỗi nhất, vẫn có thể sinh trưởng mạnh mẽ.

 

Đối với nàng, thay vì nói là thích, chi bằng nói là tán thưởng.

 

Vì vậy, ban đầu ta không nghĩ sẽ tranh giành nàng, dù ta đã sớm nhận ra nỗi u sầu và thất vọng của nàng vì Hoắc Trì.

 

Người đời chỉ biết ta là cận thần được hoàng thượng tin cậy nhất, nhưng không biết rằng có quyền lực trong tay cũng đồng nghĩa với gánh nặng. Ta cũng thường cảm thấy như có gai nhọn đ.â.m vào lưng.

 

Khi giúp hoàng thượng trừ khử những kẻ phản nghịch, ta cũng lo lắng cho tương lai của mình.

 

Do đó, suốt nhiều năm qua ta chưa bao giờ có ý định lập gia đình.

 

Ngày ta dẹp xong nhà họ Bành và nhà họ Chu trở về, vừa vào đến đình viện, nhìn thấy Lư Mộc Lan, ta bỗng hiểu cảm giác mà Hoắc Tân nói về việc có một người biết quan tâm chăm sóc là như thế nào.

 

Giữa ta và Lư Mộc Lan dường như luôn có một loại cảm ứng, nàng tựa vào đó nhíu mày, mơ màng chợp mắt, ta biết nàng đang đợi ta.

 

Nàng ở rất gần ta, khi nàng cúi đầu, đôi mắt và hàng lông mày giống như vầng trăng khuyết.

 

Thì ra, có người nhớ mong, có người quan tâm, chính là cảm giác này.

 

Ta cố ý tạo ra chút tiếng động, nàng chẳng thèm ngẩng lên mà vẫn băng bó cho ta.

 

Khoảnh khắc ấy, ta như một con công đang khoe đuôi.

 

Ta bảo Lư Mộc Lan hãy suy nghĩ xem, nàng thực sự muốn sống cuộc đời như thế nào.

 

Thật ra, ta cũng muốn biết, ẩn sâu bên dưới vẻ ngoài trầm tĩnh của nàng là điều gì.

 

Thế nhưng, ta chưa kịp nghe nàng nói ra câu trả lời.

 

Hoàng thượng nói, ngài đã tuyên bố trước thiên hạ, Hoắc Đình đã chết.

 

Lúc đó, ta chợt thấy lòng nhẹ nhõm.

 

Ta nghĩ, với tính cách phóng khoáng của Lư Mộc Lan, khi biết ta chết, nàng có lẽ sẽ chỉ buồn một chút, rồi sẽ đi tìm tự do giữa trời đất.

 

Sau cả một đời bấp bênh, từ một kẻ vô danh không có cơm ăn đến tể tướng của một nước, ta vốn muốn làm kẻ điều khiển quyền lực, nhưng sự đời không như ý muốn, cuối cùng lại trở thành tù nhân của quyền lực.

 

Ta và Dực vương, Bành Chiêu thực ra cũng cùng một con đường mà thôi.

 

Ta hỏi hoàng thượng: "Tại sao không thật sự g.i.ế.c ta?"

 

Thiên tử cùng ta ngồi dưới ánh trăng: "Trẫm vẫn chưa quyết định."

Loading...