Lừa Tiểu Sơn Tặc Về Làm Thái Tử Phi! - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-11 03:47:41
Lượt xem: 1,275
Phụ thân ra ngoài cướp tiêu, mang về một đứa bé trai tám tuổi.
Dáng vẻ ngỗ ngược của hắn trông thật giống con sói nhỏ mà ta gặp khi theo phụ thân đến Mạc Bắc lúc còn nhỏ.
Mọi người đều cúi đầu trước hắn, gọi hắn là Điện hạ.
Ta thì cầm ná b.ắ.n vào sau đầu hắn.
Phụ thân sợ đến nỗi mặt mày tái nhợt, vặn lấy cổ áo ta, nhét ta xuống gầm bàn.
"Hắn là Thái tử đấy."
Ta thò đầu ra từ gầm bàn, chớp chớp đôi mắt to mà hỏi: "Thái tử là thứ gì? Có lợi hại bằng đầu lĩnh tiểu sơn tặc như con không?"
Mười năm sau, ba nghìn Cấm vệ quân đóng quân bên ngoài Lưu Vân trại, đón Thái tử Phong Mạc về kinh.
Ta trốn trong đống cỏ không đáng chú ý, than thở mãi không thôi.
1
Ta ngồi trong xe ngựa khóc nức nở, Phong Mạc lặng lẽ đưa khăn tay cho ta.
"Đừng khóc nữa."
Ta lau mũi, nức nở: "Ta không khóc."
"Vậy nàng đang làm gì?"
"Ta đang tế điếu tình phụ tử đã mất của ta."
Chỉ mới hai canh giờ trước, Phong Mạc nói muốn đưa ta đi, phụ thân im lặng thu lại thanh đại đao dài hai thước, từ ái dặn dò: "Hãy chăm sóc kỹ càng cho Đường Nhi."
Từ khoảnh khắc ấy, ta phát hiện ra mình hình như đã mất đi tình phụ tử.
Cảm giác chua xót lại trào dâng trong lòng, ta không nhịn được tiếp tục khóc: "Chắc chắn ta không phải con ruột của phụ thân."
Phong Mạc đặt đầu ta lên vai hắn, dịu giọng an ủi: "Đừng buồn nữa, nàng vốn không phải con ruột của phụ thân nàng."
Không an ủi thì thôi, vừa an ủi ta lại khóc càng dữ dội hơn.
"Ngươi nói bậy, ta không phải do phụ thân sinh, chẳng lẽ là do ngươi sinh?"
"Cô sẽ không ra thứ phiền phức như nàng, nhưng nếu nàng không phiền, cô cũng nguyện ý cùng nàng sinh một đứa."
2
Phong Mạc điên rồi, điên đến mức bắt đầu nói năng lộn xộn.
Ta không thích Đông cung, lại càng không thích yến tiệc tẩy trần này.
Dù Hoàng đế và Hoàng hậu nhìn ta bằng ánh mắt từ ái, Phong Mạc cũng bảo vệ ta chu toàn.
Nhưng vẫn có vài vị tiểu thư ta không quen biết nhân cơ hội chế nhạo ta.
Đông cung dù có cao sang hơn Lưu Vân trại, nhưng ta lại không no bụng.
Ta một mình nằm trên cầu nhỏ trong hoa viên tức giận.
Trăng đêm nay thật tròn, giống như... cái bánh nướng ta chưa kịp ăn.
Không biết Phong Mạc có gói cho ta mang theo không?
Tiếng bước chân truyền đến, một nữ tử có đôi mày ánh mắt như tranh bước đến bên cạnh ta.
Thật đẹp, nữ tử kinh thành quả là đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lua-tieu-son-tac-ve-lam-thai-tu-phi/chuong-1.html.]
"Cô nương cũng ra đây hóng gió sao? Ta gọi là..."
Ta còn chưa kịp nói hết lời, nữ tử đó đã ngã nhào xuống dưới cầu.
Ta nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy tóc nàng kéo lên.
"May quá, may mà tóc ngươi dài..."
Ta thở phào vỗ ngực, xem ra việc luyện võ cũng có ích thật.
Nhưng tại sao nữ tử xinh đẹp lại nhìn ta bằng ánh mắt oán độc như vậy?
Ta hiểu rồi, chắc chắn nàng đang giận vì ta làm rối tóc nàng.
Ta vội vàng sửa lại búi tóc cho nàng: "Đừng giận, đừng giận, ngươi xem, không phải đã đẹp rồi sao? Vẫn xinh như cũ."
Ta lẩm bẩm không ngừng, còn nữ tử đó lại như gặp quỷ, chỉ tay vào ta mà khóc lóc: "Sao Tô cô nương lại đẩy ta?"
Hả? Ta đẩy nàng sao?
Chẳng lẽ ta vung tay quá mạnh nên lỡ chạm vào nàng?
Nữ tử kinh thành thật yếu đuối, không giống nữ nhân trong sơn trại của ta, ngay cả bò cũng không kéo nổi.
Thôi vậy, nhập gia tùy tục, ta đây thiếu chủ Lưu Vân trại mềm cứng đều làm được.
Còn chưa kịp mở miệng, sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lùng quen thuộc:
"Lâm tiểu thư thật là đánh giá cao nàng ấy rồi, đến cả chó cắn nàng một cái, nàng còn lười cắn lại, làm sao có tâm trí mà đẩy tiểu thư?"
Phong Mạc đứng cách đó không xa, khoanh tay lạnh lùng nhìn về phía này.
Lâm tiểu thư hoảng sợ, lắp bắp giải thích: "Nếu Điện hạ đã nói vậy, chắc hẳn là Uyển Nhi đã hiểu lầm rồi."
Lâm tiểu thư, Uyển Nhi...
Nghe quen quá, hình như ta từng nghe qua ở đâu đó.
Ta nhớ ra rồi!
"Ngươi là Lâm Uyển Nhi, ta đã thấy Phong Mạc viết tên ngươi rồi!"
3
Lâm Uyển Nhi thẹn thùng chạy đi, để lại ta không hiểu chuyện gì mà bị Phong Mạc nắm lấy tai kéo lại.
"Tô Bắc Đường, có phải nàng bị bệnh không?! Đọc thư người khác mà còn không đọc cho hết à?!"
Phong Mạc trở về từ trong cung, ném cho ta một phong thư.
"Lâm Uyển Nhi không phải người trong lòng nhi thần, xin phụ hoàng mẫu hậu thu hồi thánh lệnh."
Ta nhớ ra rồi, khoảng thời gian đó đúng là có nghe phụ thân nói qua, Hoàng đế và Hoàng hậu muốn ban hôn cho Phong Mạc.
"Nàng hãy cầm đi mà giải thích rõ ràng với Lâm Uyển Nhi."
Ta nằm trên giường, không nhúc nhích, lười biếng nói: "Chuyện của ngươi thì tự ngươi làm."
"Nàng gây họa thì nàng đi!"
"Ta không đi."
"Nàng không đi đúng không?"
Phong Mạc hướng ra cửa phân phó: "Người đâu, hôm nay phải để cả thành biết Tô Bắc Đường không phải con ruột của phụ thân nàng ấy."