Lừa Tiểu Sơn Tặc Về Làm Thái Tử Phi! - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-11 03:47:50
Lượt xem: 1,001
"Thật sao?" Ta tò mò đến gần Dạ Hành.
"Thái tử phi còn nhớ lần tìm Tiểu Lang Quân khắp thành, người đã đến quán bánh hoành thánh của Vương Đại Miệng ở thành Bắc, ăn một bát hoành thánh không?"
Phong Mạc mặt đen lại, lạnh lùng ngắt lời: "Im miệng."
"Chàng hung dữ cái gì?" Ta liếc Phong Mạc một cái, kéo Dạ Hành sang một bên: "Đừng sợ, kể tiếp đi."
"Hôm ấy Vương Đại Miệng đeo mặt nạ nấu hoành thánh, người cười rất tươi nhìn bóng lưng của hắn."
"Vậy thì sao?"
"Vậy nên từ hôm đó, quán của Vương Đại Miệng buôn bán phát đạt, nhân thịt còn chưa gói vào vỏ đã bán hết. Đồ hết thì đành phải về nhà."
Ta nhìn Phong Mạc, người đang ngẩng đầu nhìn trời: "Chàng làm à?"
Phong Mạc cứng miệng: "Không phải."
Dạ Hành cố nhịn cười: "Đúng, không phải Điện hạ, là người trong Đông cung chúng ta rất thích ăn hoành thánh, bảy ngày liên tiếp ăn hoành thánh mỗi bữa."
Phong Mạc vẫn kiêu hãnh nhìn trời, ta khoác tay vào cánh tay hắn hỏi: "Vậy sao chàng không ghen với Kỷ Nam Châu?"
Phong Mạc cuối cùng cúi đầu, hai tay vuốt ve mặt ta, cười nói: "Hắn thì khác."
Sau khi rời đi cùng Kỷ Nam Châu, ta cuối cùng cũng hiểu ý của Phong Mạc khi nói "hắn khác" là gì.
Kỷ Nam Châu chỉ vào phủ Tể tướng trống không mà nói với ta: "Đây là nhà của chúng ta."
Hóa ra, hắn thực sự là ca ca của ta.
Phụ thân chúng ta tên Kỷ Thanh Tùng, là đại nho của thiên hạ, cũng là Tể tướng đương triều.
Mười bốn năm trước, Hoàng đế bệ hạ bệnh nặng, Trần vương ngoại tổ Trần Quốc Công thao túng triều đình, Kỷ gia bị vu oan tội mưu phản và bị diệt môn.
Môn sinh của Kỷ Thanh Tùng, Phiêu Kỵ tướng quân Tô Ngộ An, đã liều c.h.ế.t cứu ta khi ta mới một tuổi và đưa ta đi trốn.
Để nuôi dưỡng ta, Tô Ngộ An đổi tên thành Tô Nam Thiên và bắt đầu làm nghề cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Tuy nhiên, người mà ông nhắm đến đều là quan lại tham lam, đạo đức bại hoại.
Sau đó, danh tiếng của Tô Nam Thiên nổi lên, nhiều người hâm mộ tìm đến gia nhập.
Ông quyết định lập nên Lưu Vân Trại làm nơi ẩn náu.
Bốn năm sau, Hoàng đế hồi phục, ra lệnh điều tra kỹ lưỡng phủ Trần Quốc Công.
Trần vương khi ấy bị giáng thành thường dân.
Còn về việc Hoàng đế đột nhiên hồi phục, dân gian có lời đồn rằng Hoàng đế bệnh nặng do bị đầu độc trong thời gian dài.
Nghe nói chính Thái tử chưa đầy tám tuổi khi ấy đã bí mật điều tra ra sự thật này.
Sau đó, Hoàng đế tuyên cáo khắp thiên hạ, rửa sạch tội danh oan uổng cho Kỷ gia.
Nhưng cái c.h.ế.t của Kỷ Thanh Tùng khiến giới Nho sĩ khắp thiên hạ lạnh lòng, không còn mặn mà với việc ra làm quan nữa.
Triều đình thiếu người tài, Hoàng đế đành phải cầu cứu Kỷ Nam Châu khi hắn mới mười tuổi.
Nhưng Kỷ Nam Châu lại tỏ ra như chẳng còn thiết sống, hắn nói với Hoàng đế: “Không tìm được muội muội của ta, ta chỉ đành ngồi chờ chết."
Vì vậy, Hoàng đế đã tìm kiếm suốt một năm, cuối cùng cũng tìm thấy ta ở Lưu Vân Trại.
Nhưng kẻ cứng đầu lại có thêm một người.
Nghĩa phụ ta kiên quyết không đồng ý quay về kinh thành nhận chức, càng không đồng ý để họ đưa ta đi.
Ông biết kinh thành nguy hiểm, sợ rằng ta sẽ bị tổn thương lần nữa.
Hoàng đế bất đắc dĩ, đành phải đưa con trai mà mình tin tưởng nhất đến Lưu Vân Trại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/lua-tieu-son-tac-ve-lam-thai-tu-phi/chuong-7.html.]
Đúng vậy, ban đầu mục đích của Phong Mạc chính là để lừa ta đi theo.
Đêm động phòng hoa chúc, ta không kìm được mà hỏi Phong Mạc: "Chàng thích ta chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ của Hoàng thượng sao?"
"Ban đầu đúng là như vậy." Phong Mạc kéo ta ngồi lên đùi hắn, hai tay ôm lấy eo ta: "Nhưng về sau, đã không còn là vậy nữa."
Phong Mạc cũng chẳng rõ từ khi nào mà hắn bắt đầu sinh lòng yêu mến ta.
Có lẽ là khi hắn luyện võ, ta lén dùng ná b.ắ.n rơi mũi tên sắp trúng hồng tâm của hắn.
Có lẽ là khi hắn học săn bắn, ta vô tình thả một con lợn rừng làm hắn bị nó đuổi cắn vào mông.
Có lẽ là khi hắn học đàn, ta ngồi bên cạnh ôm cái kèn suốt ngày luyện tập.
Có lẽ là khi hắn học tính toán, ta cầm quyển "Cửu chương toán thuật" ngồi dưới bàn đọc to.
Có lẽ là khi hắn viết chữ vẽ tranh, ta vô tình làm đổ nghiên mực.
Có lẽ là khi hắn học tứ thư ngũ kinh, ta ôm cuốn "Bá đạo vương gia tiểu kiều thê" cười đến chảy nước mắt.
Hoặc, có lẽ hắn chỉ đơn giản là có khuynh hướng thích bị ngược đãi thôi.
Ta tựa đầu vào n.g.ự.c hắn hỏi: "Khi xuống núi, chàng đã đưa cho phụ thân lợi lộc gì để ông ấy bằng lòng cho chàng dẫn ta đi?"
Phong Mạc dùng ngón tay nghịch tóc ta, nhẹ nhàng cười nói: "Sinh mạng của ta."
"Nói chính xác là một bí mật. Nếu ta phụ nàng, bí mật ấy có thể khiến ta rơi vào vực sâu không đáy."
"Ta có thể nghe được bí mật này không?"
"Tất nhiên, ta có thể giấu cả thiên hạ, nhưng sẽ không giấu nàng." Phong Mạc thì thầm vào tai ta.
"Thật ra Phong Dương là ca ca ruột của ta, cùng phụ mẫu sinh ra."
Đại Hoàng tử dưới gối Hoàng hậu mất sớm.
Hoàng hậu đau đớn đến mức từng muốn tự sát.
Cho đến khi hoài thai Thất hoàng tử, Hoàng hậu mới dần thoát khỏi cơn tuyệt vọng.
Cùng lúc đó, Huệ phi – mẫu phi của Phong Dương – cũng mang thai.
Chính là Phong Mạc.
Hai đứa trẻ cùng ra đời, nhưng Hoàng hậu lại sinh ra thai chết, Huệ phi khó sinh mà qua đời.
Một người mất con, một người mất mẫu thân.
Hoàng đế lập tức ra quyết định, tuyên bố ra ngoài rằng mẫu tử Huệ phi đã qua đời, còn mẫu tử Hoàng hậu bình an vô sự.
Hoàng hậu không hề hay biết gì, nuôi nấng Phong Mạc cho đến khi hắn bốn tuổi.
Mãi đến khi Hoàng đế bệnh nặng, ông mới tiết lộ bí mật này cho Hoàng hậu.
Ngày hôm ấy, Phong Mạc đã trốn ngoài cửa sổ và nghe thấy mọi chuyện.
Vì vậy, sau khi âm mưu của Trần Quốc Công bị bại lộ, do lòng hổ thẹn, Hoàng hậu cùng Phong Mạc không hẹn mà cùng nhau giữ lại mạng sống cho Phong Dương.
Phong Dương là đứa con duy nhất của Huệ phi trên danh nghĩa.
Thế nhưng, sau nhiều năm ẩn nhẫn, Phong Dương, dưới sự kích động của tàn dư phủ Trần Quốc Công, lại dám mưu đồ. Hắn nhắm đến hai đứa con Kỷ gia, mưu tính lợi dụng ta cùng Kỷ Nam Châu để hiệu triệu giới Nho sĩ thiên hạ.
Cuối cùng, Phong Dương thất bại, tự vẫn mà chết. Phong Mạc tự mình xin được an táng hắn, không chỉ vì lòng hổ thẹn, mà còn vì muốn thay mặt người mẫu phi đã khuất làm tròn hiếu đạo.
Việc này của Hoàng đế tuy có phần không phải, nhưng xem ra người thực sự yêu thương Hoàng hậu và Thái tử vô cùng.
Xét cho cùng, cũng miễn cưỡng mà coi là một người phu quân tốt, một người phụ thân tốt vậy.
[Hoàn]