Lúc này tôi hoàn toàn thất vọng về gia đình. Tôi đã chết. - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-29 18:17:34
Lượt xem: 272
Sau khi ra khỏi đồn công an , họ đến căn nhà thuê của tôi để lấy đồ đạc của tôi theo địa chỉ mà công an tìm được .
Sau khi tốt nghiệp , tôi đã thuê một căn phòng và ở lại đây làm việc và sinh sống trong suốt hai năm.
Bọn họ chưa từng bao giờ đến hay hỏi về địa chỉ của tôi .
Ngồi trên xe , mẹ tôi chợt gọi : " Kiều Kiều ".
Hứa Kiều bất an nhìn bà, trong mắt hiện nên sự che giấu.
" Có phải Hứa Đào đã gọi điện cho con trước khi c.h.ế.t không ? "
Hứa Kiều há to miệng , nhất thời không thể phát ra âm thanh nào.
Chị ta, một người luôn mồm mép , vậy mà hôm nay lại không tìm được lý do thích hợp nào.
Cuối cùng chị ta cũng nói : "Con phải dậy lúc bốn giờ để trang điểm nên con đã đi ngủ rất sớm... Có lẽ trong lúc mơ ngủ con đã vô tình tắt máy."
Chị ta cố gắng vắt vài giọt nước mắt để làm cho nỗi buồn của mình trông thật lòng .
Mẹ tôi gật đầu và ngừng nói .
Có vẻ như đó chỉ là một câu hỏi thông thường .
Cũng vì là.
Tên chị ấy là Hứa Kiều , là con gái yêu quý Kiều Kiều của bọn họ.
Tôi ngồi trong xe một lúc lâu mới dần dần khỏi cơn đau đớn cận kề cái c.h.ế.t trong lồng n.g.ự.c vừa rồi .
Khóe mắt Hứa Kiều rưng rưng những giọt nước mắt nhỏ xíu
Tôi vô tình nghĩ tới tên gọi mà họ đã đặt cho ba người chúng tôi.
Hứa Kiều là đứa con đầu tiên được họ chiều chuộng.
Hứa Trạch là một phước lành từ Chúa .
Và tên tôi.....
Tên tôi…………
.
.
.
.
.
Chưa đầy 24 giờ sau khi sinh , anh trai song sinh của tôi đã tắt thở.
Bác sĩ cho biết , thai nhi không thể phát triển trong cơ thể người mẹ dẫn đến suy tạng.
Bên cạnh giường bệnh mẹ tôi lúc đó có một bà già chia sẻ kinh nghiệm của mình : " Trong trường hợp này , chắc chắn một đứa bé còn lại đã đoạt đi nguồn dinh dưỡng của đứa bé vô tội kia. Tôi đã từng chứng kiến điều đó trong những năm tôi đỡ đẻ ở quê . Hãy nhìn xem con gái của cô trông như thế nào, thật sự rất khỏe mạnh.”
Mẹ của tôi dựa vào đầu giường , oán hận nhìn tôi.
Mẹ tôi còn không đặt tên cho tôi khi tôi được một tháng tuổi .
Cho đến khi bà ngoại nói
“Hoa đào trước nhà cũ năm nay nở rộ , gọi là Hứa Đào đi.”
Bố tôi tính toán gì đó.
Chữ đào là tốt , gỗ đào có thể xua đuổi tà ma và có thể xoa dịu số phận xui xẻo của tôi.
Trong xe không gian tĩnh lặng.
Hứa Trạch phá vỡ sự im lặng đó.
Cậu bé có chút khó chịu nói : “Không ngờ Hứa Đào lại xui xẻo như vậy …”
Mẹ tôi chợt quay lại nhìn cậu con trai : “Con gọi chị ấy là gì ? ”
Hứa Trạch sửng sốt .
Cậu ta luôn gọi tôi bằng cả họ và tên là chị Hứa Đào.
Điều này đã được ngầm chấp nhận trong gia đình chúng tôi .
" Hứa Đào là chị gái của con . Bố và mẹ mới có thể gọi chị ấy như vậy , nhưng con thì không được phép gọi chị ấy bằng tên . Điều đó rất không có lễ phép."
Hứa Trạch từ nhỏ đã được cưng chiều nên sự tấn công bất ngờ này của mẹ tôi đã khiến cậu bé cảm thấy hụt hẫng.
Cuối cùng, cậu xấu hổ chỉ có thể sờ mũi : " Mẹ ơi , chúng ta hỏa táng chị hai sau đó mới đưa chị ấy về nhà à ? "
Mẹ tôi nhìn đứa con trai út lạnh lùng không nói gì .
Căn hộ tôi thuê hiện tại không được ngăn lắp cho lắm. Có phòng ngủ rộng 30 mét vuông , cạnh giường có một chiếc ghế sofa và bàn trà
Quả bưởi ăn dở trên bàn đã bị héo.
Có một tấm chăn nhỏ vắt trên ghế sofa và nhiều cuốn sách nằm rải rác trên sàn .
Hứa Trạch từ nhỏ đã thích sạch sẽ.
Cậu rõ ràng là muốn nói điều gì đó , nhưng khi liếc nhìn mẹ tôi thì lại không dám nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/luc-nay-toi-hoan-toan-that-vong-ve-gia-dinh-toi-da-chet/chuong-11.html.]
Mẹ tôi ngẫu nhiên nhặt được một cuốn sách viết về tâm lý học.
Bà sững sờ một lúc , lật vài trang và đột nhiên những ngón tay bà siết chặt lại .
Hai chương đầu cuốn sách nói về khuynh hướng cùng gia đình nguyên sinh, tôi đã gạch chân rất nhiều ý chính trong cuốn sách.
Những trang sách này lỏng lẻo có vẻ đã khá cũ, rõ ràng chúng đã được đọc nhiều lần .
Bà tiếp tục mở ngăn kéo của chiếc tủ nhỏ bên cạnh .
Hồ sơ bệnh án của bệnh viện và hồ sơ ghi chép bệnh án của các bác sĩ tâm thần .
Vài hộp thuốc rỗng.
Tận cùng bên trong nhất có một xấp nhỏ vé máy bay và vé tàu cao tốc .
Hầu hết họ đều là vé đến một số thành phố du lịch ven biển.
Căn phòng nhỏ chứa đựng bốn người họ, chắc hẳn mọi người đều có thể cảm nhận được.
Một bầu không khí nặng nề càng lúc càng thấp dần lặng lẽ nuốt chửng họ .
Hứa Kiều không thể chịu đựng được nữa.
Chị ta chỉ vào tấm vé đầu dẫn tới Hải Nam Sanya ra vẻ nhẹ nhàng nói: " Khá tốt đó chứ ạ , cuộc sống của Đào Đào trước khi em ấy rời đi cũng không tệ . "
"Em ấy đã đi nhiều nơi hơn chúng ta . "
Đây là một trong nhiều nơi mà em ấy đã tới.
Chị ta giả bộ tình cờ đề cập đến điều đó trước mặt gia đình mình , ý nói rằng tôi luôn sống hạnh phúc khi không có họ.
Nói cách khác chị ta luôn tử tế trước mặt mọi người và tôi không quá kích động hay lo lắng về những điều chị ấy nói .
Chị ấy dùng cái này để chứng tỏ cho bọn họ thấy được sự lạnh lùng và vô tình của tôi.
Nhưng hôm nay chiêu này đột nhiên không có tác dụng.
Mẹ tôi đột nhiên quay lại và nhìn chằm chằm vào chị ta bằng ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ .
" Mẹ …mẹ……………"
Hứa Kiều vừa nói ra hai chữ , một cái tát nặng nề giáng xuống mặt cô.
Chị ta bị đánh cho choáng váng.
Bố tôi, người luôn yêu thương Hứa Kiều nhất nhanh chóng đến bảo vệ cô , cau mày nói : "nếu có gì muốn nói bà hãy nói, tại sao con lại đánh con ? "
Mẹ tôi đang cầm bản ghi chép lại cuộc kiểm tra của tôi với bác sĩ tâm thần .
---Bạn bắt đầu tự làm hại bản thân từ khi nào ?
---Sau khi vào trung học cơ sở.
——Bạn không có cảm giác mình thuộc về gia đình ? Tại sao bạn lại cảm thấy mình là người thừa ?
---Khi tôi năm tuổi , chị tôi đã nói rằng tôi nên c.h.ế.t cùng với anh trai mình. Nếu không có tôi , cô ấy sẽ là con một , được hưởng mọi tình yêu thương của bố mẹ . Mẹ tôi còn nói tôi sinh ra đã là người xấu và đã g.i.ế.c anh trai mình.
--Bạn có thường xuyên có ý định tự tử không ? Bạn có ...
Đôi môi bà run rẩy , như thể bà đang dần bị bao phủ bởi một nỗi đau muộn màng nào đó.
" Con ở đây trước mặt chúng ta giả bộ điều gì vậy.”
Giọng bà tràn đầy mờ mịt : " Sau lưng chúng ta con đã nói những gì với Hứa Đào? "
Bố tôi không đồng tình nói : “ Hứa Đào vốn là người xui xẻo , Kiều Kiều không nói gì sai cả.”
" Câm miệng ! "
Mẹ tôi hét lên , mặt bà đỏ bừng bất thường .
Hứa Trạch lo lắng cho sức khỏe của mẹ , vội vàng chạy tới đỡ bà: "Bố , bố biết rõ là mẹ con trái tim không tốt mà! "
" Hứa Đào ch.ết rồi , dù thế nào đi nữa , ta cũng không ra tay đánh Kiều Kiều ! "
Bố tôi chừng mắt.
Hứa Kiều với khuôn mặt xinh đẹp bị một bạt tai của mẹ mình mà choáng váng.
Chị ta nhìn mẹ tôi một lúc rồi chợt mỉm cười ngọt ngào nhưng đầy ác ý .
Như một bông hoa đẹp chưa đựng những nọc độc ch.ết người.
" Mẹ , mẹ quên rồi à ? Lúc đó con còn nhỏ , chưa biết gì, Mẹ là người đích thân nói với con rằng Hứa Đào đã g.i.ế.c anh trai con ."
Hứa Trạch tức giận : " Chị Kiều ! Sao chị dám nói chuyện với mẹ như vậy ! "
Họ đứng thành từng cặp , quay mặt vào nhau như chia thành hai phe đối lập.
Trong căn phòng nhỏ của tôi , bọn họ tranh cãi và đổ lỗi cho nhau về cái c.h.ế.t của tôi .
Tôi chỉ lơ lửng trên ghế sofa và lạnh lùng quan sát tất cả những điều này .
Cho đến khi chuông cửa reo .