Lúc này tôi hoàn toàn thất vọng về gia đình. Tôi đã chết. - chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-28 14:22:46
Lượt xem: 92
Buổi chiều , đám cưới kết thúc viên mãn.
Sau khi tiễn khách , bố tôi lập tức tối sầm mặt lại yêu cầu mẹ tôi tiếp tục gọi cho tôi .
Đôi mắt Hứa Kiều đỏ hoe , vài viên hạt cườm được đính ở đuôi mắt phản chiếu những giọt nước mắt , cô nắm lấy tay bố mình, ngữ khí khéo hiểu lòng người: "Coi như hết, Bố "
"Đào Đào vẫn còn là một đứa trẻ , có lẽ tính tình còn rất trẻ con. Dù sao con cũng là chị gái của cô ấy , chuyện này với con không hề so đo."
Quả nhiên , bố tôi trong mắt xẹt qua một tia đau lòng.
Hứa Trạch bất mãn nói : "Chị , chị đã quá tốt khi nghĩ đến chị ta như vậy. Chị coi chị ấy như em gái yêu quý , nhưng chị ấy có bao giờ coi chị như chị gái yêu quý duy nhất của mình không ? "
Hứa Kiều cắn môi , tựa hồ như sắp khóc.
Tôi đứng gần đó nhìn chị ta, cảm thấy vô cùng mỉa mai .
Hứa Kiều sẽ luôn như vậy .
Sự ưu ái của gia đình dành cho chị ta đã trở nên rõ ràng đến mức không thể rõ rang hơn , nhưng chị ta vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ .
Tôi biết rõ, đó là vì chị ấy ghét tôi.
Kỳ thật vừa mới bắt đầu, mẹ của tôi tuy không thích tôi nhưng bà không đối xử tệ với tôi đến thế.
Khi đến ngày sinh nhật của tôi , mẹ tôi sẽ mang cho tôi một chiếc bánh để chúc mừng .
Tôi vừa thắp nến , vừa định ước thì Hứa Kiều đột nhiên khóc.
Nhưng lại lập tức lau nước mắt và mỉm cười gượng gạo :
"Không có gì , chẳng qua là đột nhiên nhớ tới hôm nay vốn là phải có hai người tổ chức sinh nhật ."
Một câu nói đã khiến mẹ tôi thay đổi sắc mặt.
Tôi chắp tay định cầu nguyện thì mẹ tôi đột nhiên thô bạo rút nến :
"Ăn, ăn , ăn, chỉ ăn thôi ! Hứa Đào, ngươi có biết hay không anh trai ngươi chính là bởi vì ngươi mà c.h.ế.t ? ngươi có hay không quan tâm? "
Tôi sợ hãi và ngơ ngác nhìn mẹ tôi.
Mẹ tôi càng tức giận hơn , vứt thẳng chiếc bánh vào thùng rác.
Sau khi mẹ tôi vào phòng ngủ , tôi nhìn Hứa Kiều với đôi mắt đầy nước .
Khi không có ai ở bên cạnh , cuối cùng chị ta cũng bộc lộ cảm xúc thật với tôi .
Hứa Kiều mười tuổi trên mặt vẫn mang nụ cười ôn như , nhưng lời nói lại giống như một lưỡi dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/luc-nay-toi-hoan-toan-that-vong-ve-gia-dinh-toi-da-chet/chuong-5.html.]
" Hứa Đào, tại sao ngươi lại sinh ra ? "
Chị ấy dùng những ngón tay chạm vào mặt tôi rồi đột nhiên bóp mạnh.
"Vốn dĩ cha mẹ ta chỉ yêu ta , bây giờ ngươi đã cướp đi tình yêu của họ , đáng nhẽ ngươi nên ch.ết cùng anh trai mình đi."
Tôi vẫn không hiểu rằng Chị ấy lại ghét tôi đến thế .
Nhưng sau khi Hứa Trạch ra đời , chị ấy lại đối với em trai rất tốt.
Khi tôi tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học , Hứa Trạch đang học năm thứ ba trung học cơ sở.
Năm đó là năm quan trọng nhất , nhưng công việc kinh doanh của bố tôi quá bận rộn nên không thể rời đi , và mẹ tôi cũng đang trong giai đoạn quan trọng thăng tiến .
Mẹ tôi yêu cầu tôi đăng ký vào một trường đại học địa phương để có thể chăm sóc Hứa Trạch dễ dàng hơn .
Tôi không đồng ý .
Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng : " Hứa Đào, tình huống trong nhà đã như thế này, ngươi thực sự không hiểu sao? anh không biết chuyện gì đang xảy ra ở nhà à ? Ngươi như vậy thật không hiểu chuyện? "
Sau khi tôi đi học đại học.
Hứa Kiều, đã hai mươi hai tuổi, đột nhiên muốn học dương cầm .
Mẹ tôi đã vứt bỏ giường và tủ quần áo, còn quần áo của tôi thì bị đóng gói và ném vào phòng giặt khi tôi đi học đại học không có ở nhà.
Phòng ngủ của tôi biến thành phòng dương cầm của Hứa Kiều .
Chị ấy đã đăng một đoạn video lên WeChat Moments của mình , cho thấy chị ấy đang ngồi trước cây đàn dương cầm mới đắt tiền mà mẹ đã mua .
Mặt trời chiếu sáng.
Và tôi mỉm cười điềm tĩnh.
Tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi , mẹ tôi vẫn giận vì tôi không nghe lời , giọng mẹ rất lạnh lùng :
"Dù sao bây giờ đôi cánh của ngươi đã đủ lớn rồi, ngươi nói gì cũng không nghe , cũng không có ý định trở về căn nhà này , vậy tại sao ngươi còn giữ phòng của mình làm gì ? "
Hứa Kiều trả lời điện thoại : "Đào Đào , em đừng chọc mẹ tức giận được không ? Về đến nhà hãy ngủ cùng phòng với chị . Chị sẽ không để em không có chỗ ở trong nhà đâu. "
Mặc dù chị ấy đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng trong giọng nói của chị ta vẫn có một chút vui vẻ.
Tôi mới đi vắng được một tháng mà chị ấy đã nóng lòng muốn đuổi tôi ra khỏi nhà .
Nhưng mà mẹ tôi ngầm đồng ý và dung túng cho chị ta.