LƯƠNG ĐỆ NÀNG ĐỘC HƯỞNG ÂN SỦNG - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-01 20:47:52
Lượt xem: 119
15.
Con người Xuân Nương là kiểu trọng sắc khinh bạn, từ lần trước được Cửu vương anh hùng cứu mĩ nhân là đầu óc chỉ còn lại Cửu vương.
Ta kêu nàng bôi thuốc cho ta, nàng chấm lên miệng vết thương của ta chín lần.
Ta kêu nàng đút canh cho ta, nàng thổi chín lượt mới đút ta uống.
Ta kêu nàng bưng đồ ăn lên, nàng bưng lên một bát ‘rau hẹ’. (jiǔcài có chữ jiǔ đồng âm với cửu)
“Quá đáng nha.” Ta bảo nàng: “Rau hẹ thì ta không có ý kiến nhưng chỉ có chín cọng thì quá đáng quá rồi.”
Nàng đỏ mặt bảo nô tì không có, nô tì bưng nhầm, nô tì không vì Cửu vương đâu, hic hic hic.
Con gái lớn không thể giữ trong nhà rồi.
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Xuân Nương ở đây nhắc Cửu vương mãi, trước mặt chẳng có một Cửu vương đang đi tới đó sao?
Cửu vương ấy tới trước mặt chúng ta, mở xoạch cái quạt ra, mỉm cười nói với ta:
“Từ lương đệ.”
“Lâu rồi không gặp, nàng có khỏe không?”
16.
Ta đáp: “Chúng ta từng gặp nhau à?”
Nói xong ta muốn tát cho mình một cái, sao chưa gặp cơ chứ. Mẹ nó, lần trước nhận nhầm ta thành nha hoàn chẳng phải tên Cửu vương này sao.
Trông Cửu vương không giận dỗi tí nào, tiếp tục phe phẩy quạt, cười nói: “Từng gặp.”
“Từ lương đệ quên rồi ư? Mấy năm trước nàng và tiểu vương từng gặp nhau lúc du xuân trên hồ.”
Du xuân trên hồ?
17.
Lần gần nhất ta du xuân trên hồ đã là ba năm trước.
Lúc ấy ta vẫn là một thiếu nữ chưa kết hôn, tùy tiện ra ngoài là có thể khiến toàn thành oanh động, dung mạo cứ phải gọi là tuyệt mĩ.
Đến tuổi thành hôn, cứ cách vài ngày cha ta lại phải tìm người đến sửa bậc cửa.
Sửa mãi đến lúc, cha ta cứ ra đường là lại có người hỏi:
“A, Từ tướng quân, bậc cửa nhà ngài lại hỏng rồi à?”
Chuyện đó chủ yếu là vì, cha ta không thấy ai vừa mắt, ai tới đề thân cũng phải “so tài một phen”, mỗi lần so tài xong, bàn ghế, bậc cửa và cửa nhà chúng ta đều bị tao ương.
Cha ta lúc đó sẽ đỡ bậc cửa nói: “Đúng là hồng nhan họa thủy!”
Cứ thế qua hơn nửa năm, người tới cửa đề thân đều sắp chạy hết rồi. Thân gia thì chả có ai còn cừu gia thì đã tấp thành một đống lớn. Mẹ ta thấy thế cũng thấy không ổn, bèn đưa ta đi xem mắt.
“Lần này là trưởng công tử nhà thượng thư.” Bà nói với ta: “Hẹn con đi du hồ, nhớ nắm chặt cơ hội đấy.”
Ai cũng không ngờ thuyền đi được nửa đường thì chìm.
Lúc rơi xuống hồ, ta bi ai nghĩ thầm, xem ra tiên sinh đoán mệnh nói không sai, ta có mệnh cô độc trăm năm. Xem mắt mãi không thuận lợi, không dễ gì được vị trưởng công tử này mắt đi mày lại thì mẹ nó thuyền còn chìm.
Lúc tỉnh lại thì ta đã thành lương đệ rồi.
Bọn họ nói, Thái tử cứu ta. Thái tử không chỉ cứu ta còn không cẩn thận nhìn ta cho nên hắn cưới ta luôn.
Nhớ lại xong, ta nghi ngờ nói với Cửu vương: “Ta vẫn chưa nhớ ra đã gặp ngài ở đâu cả.”
Y cười tủm tỉm nói: “Thật ra người cứu nàng hôm đó là ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/luong-de-nang-doc-huong-an-sung/chuong-3.html.]
18.
Đến tối Thái tử tới thăm ta.
Nói thật, bây giờ ta không muốn nhìn thấy mặt Thái tử cho lắm.
Có lẽ Thái tử cũng nhìn ra cái mặt khó ở của ta, hắn ngồi một lúc lâu rồi mở miệng hỏi ta:
“.....Có phải nàng lại muốn ăn chân giò không thế?”
Ta định nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ bảo: “Thôi.”
Thái tử quay đầu hỏi Xuân Nương: “Ngươi nói xem nào.”
“Rốt cuộc nàng ấy bị sao vậy?”
Xuân Nương quay mặt sang một bên đáp : “Nô tì không biết ạ.”
Thái tử nhướng một bên mày, ta phát hiện kỹ thuật nhướng mày của hắn cực kỳ cao siêu, hắn nói: “......Hôm nay ta không cố ý cười với nữ y đó đâu.”
Ta: ?
Hắn nói tiếp: “Đó là nữ y phụ hoàng phân phó đến khám cho ta, đại biểu quan ái của phụ hoàng, ta phải khách khí với nàng ta một chút.”
Ta: ??? Nữ y quái nào vậy?
Hắn mở quạt ra: “Được rồi, vậy lần sau ta sẽ kêu tiểu thái giám bôi thuốc cho ta.”
“Như thế là không giận nữa chứ?”
Ta lại muốn nói lại thôi, không kìm được mà xen mồm: “Thật ra ta….”
“Được rồi mà.”
Thái tử tỏ vẻ “Ta hiểu hết”, cắt ngang lời ta.
Sau đó hắn nói: “Nàng theo ta đến chỗ này.”
19.
Thế giới này có rất nhiều chỗ.
Có chỗ là để vui vẻ, ví dụ như thanh lâu, có chỗ là để chịu tội, ví dụ như sòng bạc.
Còn cái chỗ này, cuộc đời ta chưa đến bao giờ.
Ta hỏi Thái tử: “Thái tử, ngài mang ta đến nghĩa trang làm gì?”
Nghĩa trang, không phải nghĩa trang mà người tử tế hay đến.
Mà là nơi đặt thi thể.
Ta tuyệt đối không tưởng tượng được, Thái tử nói dẫn ta ra ngoài, dẫn ta đi nhà lao ta còn hiểu được, đằng này hắn lại dẫn ta đến phòng x.á.c.
Lẽ nào vì ta phát hiện bí mật rằng hắn lừa ta nên hắn định giêc người diệt khẩu.
Hay là thái tử vốn có ham mê quái đản nào đó, kêu ta tới hiện trường tham quan.
Vừa nghĩ tới đó, ta liền rớt hai hàng nước mắt, Thái tử thấy ta khóc thì nhướng mày kinh ngạc. Mở miệng hỏi ta:
“Trong này có người quen của nàng à?”
Ta vừa khóc lóc vừa gật đầu.
Hắn càng ngạc nhiên hơn, hỏi ta: “Là ai?”
Ta chỉ vào hắn. Vừa khóc vừa bảo: “Là ngài.”