Lưỡng Thế Hoan - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-03-23 09:57:16
Lượt xem: 2,551
Trong Điện Minh Đức, tất cả mọi chuyện xảy ra đều vô cùng bất thình lình.
Không biết một mũi tên từ đâu lao tới b.ắ.n c.h.ế.t thái tử!
Cục diện nhất thời trở nên hỗn loạn !
Tạ Thanh Dương hô to một tiếng:
"Có thích khách! Hộ giá! "
Vô số vệ sĩ giáp bạc Từ bốn phương tám hướng tiến vào, bao vây toàn bộ Điện Minh Đức giống như thùng sắt.
Đại tướng quân Lý Trung Toàn bị thị vệ bao vây, ông ta giận giữ gào thét:
" Ngươi chờ đó, thằng nhãi ranh! Đám động đến ta! "
Chu Tụng Thời cởi bỏ giá y trên người, lộ ra một thân y phục đen tuyền, rút kiếm ra kề lên trên cổ Lý Trung Toàn, lạnh lùng nói:
"Ám sát thái tử chính là người bên cạnh tướng quân, về tình về lí, tướng quân đều phải khoanh tay chịu trói đợi điều tra rõ ngọn nguồn."
Thái tử nằm trên mặt đất, không ngừng hộc máu.
Tiếng kêu thảm thiết, thê lương của hoàng hậu vang lên, bà ta gần như muốn ngất đi.
Hoàng thượng đến đỡ hoàng hậu, bỗng nhiên tự đ.â.m d.a.o găm lên người mình.
Hoàng thượng đau đớn gào lên:
"Hoàng hậu muốn g.i.ế.c trẫm!"
Đại thái giám bên cạnh hoàng thượng sợ hãi giữ lấy hoàng hậu, hoảng sợ quát lên:
"Mau lên! Cứu giá! Hoàng hậu ý đồ mưu phản, ám sát hoàng thượng!"
Điện Minh Đức, vô cùng hỗn loạn.
Thái tử bị ám sát hơi thở thoi thóp, hoàng hậu vậy mà dấu diếm d.a.o găm, ám sát hoàng thượng!
Công chúa Hoa Dương quyết đoán kịp thời, bắt lấy đại tướng quân Lý Trung Toàn có ý đồ chạy trốn, điều động Vũ Lâm Vệ giáp bạc đóng giữ ở hoàng cung.
Mọi hỗn loạn đã lắng xuống chưa?
Không, vẫn chưa.
Trong tẩm cung, một khắc trước hoàng thượng còn bị ám sát, vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên tháp mềm.
Ông ta lấy túi m.á.u ở trong lồng n.g.ự.c ra ném cho đại thái giám, dường như có chút mệt nhọc.
Hoàng hậu ngã trên mặt đất, bỗng nhiên hiểu rõ tất cả những gì vừa xảy ra.
Chu Tụng Thời thay 1 bộ y phục, áo gấm hoa bào, đầu đội mũ ngọc, phong thái độc nhất vô nhị.
Hắn đứng ở trong tẩm điện, nhìn vẻ nhếch nhác của hoàng hậu, hờ hững nói:
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Cô năm đó 5 tuổi, chơi trốn tìm cùng với Hoa Dương, trốn ở trong tủ quần áo, tận mắt nhìn thấy ngươi bức c.h.ế.t mẫu hậu ta. Năm đó 12 tuổi, ngươi vu oan ta dâm loạn cung đình, buộc phụ hoàng xử tử ta. Món nợ này, cuối cùng cũng có thể tính toán rõ ràng rồi."
"Tiện nhân! tiện nhân! "
Hoàng hậu kinh hãi chửi mắng.
"Hóa ra mười năm trước, người chôn vùi trong biển lửa đó không phải ngươi!"
"Mười năm à! Cô đóng vai Hoa Dương, nhận giặc làm mẹ, cầu xin sự yêu thích của ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/luong-the-hoan/chuong-9.html.]
Chu Tụng Thời nhắm mắt lại, chậm rãi nói:
"Hoàng hậu, tính mạng của thái tử như chỉ mành treo chuông. Chuyện đại tướng quân có ý đồ mưu phản, không thừa nhận ám sát thái tử. Thái tử có thể sống hay không, chính là chờ lời khai của ngươi rồi."
"Nguyên nhi, Nguyên nhi của ta..........."
Hoàng hậu nhất thời không làm chủ được bản thân, bỗng nhiên nhìn về phía hoàng thượng, nước mắt đầy mặt nói:
"Hoàng thượng! Khi đó nếu như không có cha ta! Người có thể ngồi lên hoàng vị này không? Chúng ta hơn mười năm tình nghĩa phu thê, người thật sự không để ý chút nào, cứ trơ mắt nhìn Nguyên nhi c.h.ế.t sao? Nó cũng là con trai của người mà!"
Vẻ mặt bình tĩnh của hoàng thượng cuối cùng cũng thay đổi, ông ta chỉ về phía cổ của hoàng hậu, vẻ mặt bi thảm nói:
"Ai muốn làm vị trí hoàng đế này! Ai muốn! Ta và Uyển Uyển chính là bị hoàng cung này phá hủy! Ngươi bức c.h.ế.t nàng ấy, hại c.h.ế.t Hoa Dương, ta còn phải giả vờ lá phải lá trái cùng ngươi, giả bộ tình thâm. Mười mấy năm này, ta ngày ngày ngóng trông nghiền ngươi thành tro."
"Bên song cửa sổ, đối mặt vẽ lông mày. Ba lần tìm hương thơm trong đêm tuyết, bẻ cành hoa mai tặng ta, nghe tiếng mưa ngoài ban công, ngươi ôm lấy ta bằng lòng bên nhau suốt đời."
Linh hồn hoàng hậu dường như bị rút đi mất vậy, điên cuồng cười phá lên:
"Là giả ư ! Vậy mà tất cả đều là giả ! Ngươi cực khổ như vậy lừa ta! Chu Lang, ngươi có biết ta yêu ngươi bao lâu rồi không?"
"Năm đó ta cùng với Tạ Uyển là tỷ muội tốt, nhưng trong mắt ngươi vĩnh viễn chỉ có nàng ta."
"Sau khi các ngươi thành hôn, ta luôn trông ngóng ngươi nạp thiếp. Nhưng ngươi không hề, chỉ có giai thoại không ngừng truyền ra từ trong vương phủ."
"Ngươi vì Tạ Uyển chế tạo ra xích đu, ngươi còn làm đèn Khổng Minh cho nàng ta, các ngươi còn có một đôi song sinh nam nữ."
"Ngươi không biết là, ta nghe thấy những điều này, trong lòng có bao nhiêu đau đớn, thì ta càng căm ghét nàng ta bấy nhiêu! Năm đó tiên đế ốm yếu, trong triều phải chọn ra một hoàng đế mới. Cha ta hỏi ta muốn gả cho ai. Ta chọn ai, người đó sẽ là tiên hoàng đế. Ta khi đó, đã chọn ngươi, vui tới mức cả đêm không ngủ được, mong chờ có thể gả cho ngươi."
"Lý Phượng Vũ, ta chưa bao giờ thích ngươi cả, một chút cũng không."
Hoàng thượng nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc bội bên hông, giọng điệu hoài niệm nói:
"Ta ngấm ngầm chịu đừng nhiều năm, vẫn luôn ngóng trông Tụng Thời trưởng thành, xây dựng lực lượng, tự tay kết liễu Lý gia các ngươi! Vì Hoa Dương, vì Uyển Uyển báo thù rửa hận. Ta vốn là người vô năng yếu đuối, ngôi vị đế vương này, ta không ngồi nổi, cũng khinh thường ngồi."
"Phải rồi, những gì ta tặng ngươi, ngươi luôn vứt bỏ giống như giày rách vậy."
Hoàng hậu dáng vẻ thê lương nói:
"Nhưng rõ ràng là lúc ngươi vừa mới đăng cơ, Tạ Uyển khuyên ngươi, nếu ván đã đóng thuyền, ngươi cần phải gánh vác giang sơn xã tắc. Ngươi tính tình nhàn tản như vậy, lại đồng ý nghe lời nàng ta, ngày ngày chăm chỉ xử lý triều chính, khiêm tốn học tập làm một đế vương tốt, chỉ vì để khiến cho Tạ Uyển an tâm."
Hoàng hậu lau nước mắt, đứng dậy, sửa sang lại dung mạo một chút:
"Tình yêu 17 năm, chung quy là gửi gắm nhầm chỗ rồi."
Một canh giờ sau, hoàng thượng xuất hiện ở Điện Cần Chính.
17 năm ân oán tình thù, cuối cùng cũng đã được giải quyết.
Hoàng hậu sợ tội uống thuốc độc, thái tử trọng thương không chữa nổi, Lý Trung Toàn tự sát bỏ mình trong nhà lao.
Lý gia chiếm giữ nửa giang sơn trong triều, chỉ trong phút chốc bị tiêu diệt.
Chu Tụng Thời khoác lên mình trang phục thái tử xuất hiện trong triều, vạch trần tội ác của hoàng hậu cho bàn dân thiên hạ đều biết.
Hắn cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại xuất hiện dưới ánh mặt trời rồi.
Quần thần cúi rạp xuống đất, cùng hô lên:
"Thái tử điện hạ thiên tuế."
Ta cải trang thành tiểu thái giám ngồi bên cạnh, Chu Tụng Thời gắt gao nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Mười hai năm rồi, người cô độc kiên cường đó, thái tử kinh tài tuyệt thế, đã trở lại rồi!