Mang Dép Thu Tiền Nhà - Phiên ngoại (END)
Cập nhật lúc: 2024-03-20 13:47:34
Lượt xem: 850
Sau khi Lâm Thị giành được hạng mục lớn, tôi họp xong từ tập đoàn đi ra.
Người lái xe đã đậu chiếc Rolls-Royce ở cổng nhưng có một vài người ăn mặc rách rưới đứng cạnh đó.
Tôi xua tay định bảo trợ lý đưa tiền cho bọn chúng để giúp bọn họ một chút.
Ông nội luôn bảo tôi hãy tử tế với người khác và giúp đỡ người nghèo khi tôi nhìn thấy họ.
Một người trong đó run giọng hét lên: "Uyển Uyển!"
Sau đó tôi mới nhìn kỹ, đó chính là mẹ Lâm, Vương Thục Phương.
Một người đàn ông khác với khuôn mặt lấm lem và đầu hói hóa ra là Lâm Chí Cường.
Và người què ở phía xa chính là Lâm Hạo.
Tôi không thấy Lâm Vãn Vãn nên tôi nhìn xung quanh.
Vương Thục Phương ngay lập tức giải thích với tôi rằng Lâm Vãn Vãn, con khốn đó, đã lấy tiền bạc và đồ trang sức của nhà kể từ vụ việc ấy và bỏ trốn cùng một gã đàn ông.
Nhưng nghe nói cuối cùng gã đó đã bán cô ta đến một nơi dơ bẩn nào đó ở nước ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mang-dep-thu-tien-nha/phien-ngoai-end.html.]
Sau khi Lâm Vãn Vãn bỏ đi, gia đình Lâm Chí Cường vẫn còn một chút tiền.
Nhưng Lâm Chí Cường không chịu tin lời cha mình dặn mà quyết tâm dành hết tiền để đầu tư vào dự án mà trước đây ông ta bảo rằng rất tự tin, thậm chí còn thế chấp căn biệt thự của mình và mắc nợ bọn cho vay nặng lãi.
Không ngờ dự án đó chỉ là cái vỏ rỗng, là cái bẫy do người khác giăng ra.
Chẳng bao lâu sau, toàn bộ số tiền đã mất sạch, gia đình Lâm Chí Cường rơi vào túng thiếu.
Một kẻ cho vay nặng lãi đến đòi nợ và đánh gãy một chân của Lâm Hạo.
"Uyển Uyển, chúng ta là người thân của con. Con không thể sống vui vẻ, sung sướng một mình mà nhìn cả nhà khốn khổ được.”
Vương Thục Phương khóc lóc kể lể, trong lòng tôi lại không hề gợn sóng, tất cả những điều này đều do bọn họ tự tạo ra sao kia mà.
Tôi chỉ đáp lại họ bằng những lời họ nói với tôi: “Xin lỗi, chỉ những người sống cùng với nhau có tình cảm mới là người nhà. Nếu không phải như thế thì còn tệ hơn người dưng!”
Tôi bảo trợ lý của mình đưa cho họ số tiền mà tôi vẫn thường cho những người ăn xin. Bởi vì trong lòng tôi, địa vị của họ cũng không khác gì những người ấy.
Tôi thản nhiên ngồi vào chiếc xe sang trọng của mình. Sau khi tài xế khởi động xe, bọn họ muốn đuổi theo, lại bị bảo vệ ngăn lại.
Tôi biết, cả đời này bọn họ đều phải sống trong bùn.
-HẾT-