Mặt Dây Chuyền Máu Rắn - Chương 8: Quả nhiên, bao nhiêu năm nay đều chỉ là cho chó ăn thôi!
Cập nhật lúc: 2024-08-11 10:38:57
Lượt xem: 138
"Huấn luyện giỏi đấy. Cảm ơn cô đã giúp tôi nhận rõ mặt kẻ khốn nạn, cắt lỗ kịp thời!" Tôi nhìn nữ sếp với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Dù mặt dây chuyền rắn m.á.u đó thực sự có thể chuyển vận, Trương Hiển Minh đã đồng ý trả lại cho tôi rồi, cô ta còn lo lắng cái gì?
Thông thường, trong tình huống này, chẳng phải nên vứt bỏ những thứ tôi đã tặng Trương Hiển Minh sao?
"Khách sáo rồi." Nữ sếp không có chút cảm giác xấu hổ nào, vẫy tay với tôi, "Nếu em muốn tìm chị để giới thiệu một bạn trai chất lượng cao, cứ hỏi Hiển Minh lấy liên lạc của chị."
Nói xong, cô ta bước đi trên đôi giày cao gót.
"Đợi đã!" Tôi kéo cô ta lại, mở WeChat.
"Gấp thế à? Nhưng cũng đúng, hai người chia tay rồi, liên lạc cũng không hay, trực tiếp tìm chị để hỏi cũng tiện." Nữ sếp càng đắc ý cười lớn.
Tôi mở mã thanh toán, lắc trước mặt cô ta: "Trương Hiển Minh bỏ chạy rồi, làm ơn tính giúp tôi tiền nhà đi. Dù sao cũng coi như thuê chung, ba tháng tiền nhà chia đôi là ba triệu sáu, cái chăn lúc nãy là bốn trăm hai, còn..."
Tôi cầm điện thoại, quét quanh cả căn nhà: "Tôi còn phải gọi công ty vệ sinh đến khử mùi, khử trùng, dọn dẹp tổng vệ sinh. Tôi nhớ là tám trăm. Nếu không tôi cảm thấy ở đây rất bẩn!"
"Ồ..." Nữ sếp lại nhìn tôi với vẻ mặt đầy thán phục, cười khúc khích.
Nhưng cô ta không lấy điện thoại ra, mà từ trong chiếc túi hàng hiệu đeo bên mình, móc ra một xấp tiền.
Tiền vẫn còn nguyên cả dây buộc của ngân hàng, cô ta lắc lắc hai cái rồi đưa cho tôi: "Không cần trả lại. Số còn lại, em có thể dùng để thuê một... cậu trai đẹp đi, ha? Dù sao thì tháng vừa rồi, Hiển Minh cũng chẳng động vào em mà đúng không?"
Cô ta cười khúc khích, nhét tiền vào tay tôi, bước nhanh ra ngoài.
Ra đến cửa, cô ta còn ném cho tôi một cái hôn gió, làm tôi ghê tởm đến rùng mình.
Tôi nắm chặt xấp tiền, đợi cửa đóng lại, chỉ cảm thấy vô cùng kiệt sức, ngồi bệt xuống sàn nhà.
Nhìn đống tiền đó, tôi chỉ cảm thấy càng lúc càng buồn nôn.
Tôi lao vào nhà vệ sinh, nôn đến trời đất quay cuồng.
Nôn đến mức nước mắt, nước mũi trào ra.
Đợi nôn xong, tôi cố gắng đứng dậy, nhưng phát hiện không thể nào đứng lên được.
Ngồi trên nền lạnh băng, bình tĩnh một lúc, sắp xếp lại suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-day-chuyen-mau-ran/chuong-8-qua-nhien-bao-nhieu-nam-nay-deu-chi-la-cho-cho-an-thoi.html.]
Tôi gọi điện cho Tần Cầm: "Học trưởng Cố đã về chưa? Mình có việc muốn hỏi anh ấy."
Cố Vân Trạch là hôn phu của Tần Cầm. Hai người sắp kết hôn rồi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ấy tự mở một công ty truyền thông văn học, hoạt động cả online và offline, còn làm về bản quyền nước ngoài.
Mấy năm gần đây, anh ta hợp tác với Thái Lan khá nhiều, trước đây tôi từng làm việc ở công ty của anh ta, biết anh ta có hiểu biết về chuyện tâm linh.
Lần trước Tần Cầm bị sẩy thai gặp phải vong nhi, chính là nhờ học trưởng Cố đưa cho một lá bùa hộ mệnh nên mới không sao.
Tháng vừa rồi anh ta đi công tác ở Thái Lan, nếu không thì làm gì để Tần Cầm đến chăm sóc tôi, chắc chỉ thuê giúp tôi một người giúp việc thôi.
Nhưng hôn lễ sắp đến, chắc anh ấy phải về rồi.
"Vẫn chưa về." Tần Cầm nói với giọng có chút u oán, nhưng ngay sau đó lại nhớ ra gì đó.
Cô ấy vội vàng hỏi tôi: "Cậu tìm anh ấy làm gì? Có phải xảy ra chuyện gì không?"
Tôi ngồi trên sàn nhà, cố gắng đứng lên, nhưng không thể nào đứng dậy nổi.
"Chu Di?" Tần Cầm nghe tôi không trả lời, lo lắng nói, "Cậu đang ở nhà phải không? Mình đến tìm cậu, đợi mình, mình đến ngay."
Tôi nghe thấy giọng Tần Cầm càng lúc càng gấp, thậm chí đầu dây bên kia đã nghe thấy tiếng chìa khóa lạch cạch và tiếng đóng cửa.
Bỗng nhiên lòng tôi chua xót, nước mắt không biết vì sao lại rơi lã chã.
Rõ ràng khi đối mặt với Trương Hiển Minh và nữ sếp quyến rũ kia, tôi không hề sợ hãi mà còn cười, còn tính toán rõ ràng.
Rõ ràng tôi cũng đã định chia tay với Trương Hiển Minh rồi, nhưng tại sao vẫn cảm thấy đau lòng.
Quả nhiên, bao nhiêu năm nay đều chỉ là cho chó ăn thôi!
Tôi không biết mình ngồi trên sàn lạnh bao lâu, đầu óc giờ đã mơ màng, hình như khóc mệt rồi nên dựa vào tường nhắm mắt ngủ một lát.
Trong cơn mơ màng, lại cảm thấy trên người có cái gì đè lên, chậm rãi bò lên người tôi.
Tôi nghĩ là lại mơ thấy cơn ác mộng đó, nên cũng để mặc nó.
Nhưng lần này không có gì trói buộc, ngược lại giống như có một đôi tay bế tôi lên, sau đó nhẹ nhàng đặt tôi lên ghế sofa.
Giọng nam trầm đục ấy lại vang lên bên tai tôi: "Trả tôi về, cô muốn tôi làm gì tôi cũng giúp cô."