MẤT KÝ ỨC - 5
Cập nhật lúc: 2024-07-18 09:47:17
Lượt xem: 166
Mà mỗi lần tôi tới đây không đến nửa giờ Giang Hoài sẽ đến, giống như ngửi thấy mùi, sau đó bắt tôi về nhà.
Sau đó Hàn Duyệt chịu không nổi, cầu xin chúng tôi ngược cẩu nhẹ nhàng một chút.
Bây giờ, hắn không quản được tôi.
Đương nhiên, hắn cũng không muốn quản.
Hàn Duyệt nghe xong câu chuyện của tôi, liên tục lắc đầu: "Thật là m..áu tró. Thật là m..áu tró."
Mắt cô ấy trợn tròn: "Anh ta dây dưa không rõ với Hứa Du Du, cậu cũng làm tới đi! Làm như ai không có người yêu cũ vậy."
Tôi lúng túng: "Mình thực sự không có."
Vẻ mặt Hàn Nguyệt đầy vẻ khó tin: “Chúng ta là gì của nhau chứ, cậu còn giả bộ với mình? Không phải có Kỷ Lê sao? Nghe nói gần đây đã về nước.”
…
Không, những tin đồn này đến từ đâu?
Giang Hoài nói như vậy coi như có thể hiểu, vốn đầu óc của hắn đã có vấn đề.
Sao Hàn Duyệt cũng tham gia theo?
"Tình bạn trong sáng!! Mình và Ký Lê là tình bạn trong sáng!!! Đừng nói bậy."
"Không, không phải hai người có quan hệ sao? Khi còn học đại học."
"Ai nói thế?"
"Mọi người đều nói như vậy."
"Mọi người là ai...?"
"Mọi người!"
…
Chẳng phải mọi tin đồn đều chỉ giới hạn ở những người khôn ngoan sao?
Có phải tất cả những người xung quanh tôi đều bị thiểu năng trí tuệ?
Nói đến mối quan hệ của tôi và Kỷ Lê, nó thực sự trong sáng hơn cả nước lọc.
Ở trường trung học, quen biết một chút.
Điều quan trọng duy nhất là tôi đã khen ngợi anh ấy một vài lần.
Dù sao thì anh ấy cũng tựa tựa guu của tôi.
Khi vào đại học, chúng tôi trở nên thân thiết hơn một chút vì là bạn học cũ, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc trao đổi học thuật.
Nhưng sau đó anh ấy đạp xe đạp qua mu bàn chân của tôi, nghiền nát hai ngón chân của tôi.
Thật xấu hổ.
Anh ấy xấu hổ và tôi cũng vậy.
Còn bạn gái của anh ấy, vui vẻ nửa tháng, không ngừng khen chúng tôi trâu bò.’
Chuyện quá khứ, không đề cập tới cũng được.
Hàn Duyệt uống cùng tôi và nhờ nhân viên tiếp rượu tôi.
Cô ấy khuyên tôi: “Cây không thẳng thì chặt đi. Nhìn lại sẽ thấy rừng nguyên sinh đang chờ mình”.
Tôi gật đầu: "Giang Hoài chính là cầm thú, ngủ không tôi mười năm, nói quên liền quên, mối tình đầu muốn đạp hắn để kết hôn với người khác, đáng đời."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-ky-uc/5.html.]
Hàn Duyệt ôm tôi: "Giang Hoài quan trọng sao? Không quan trọng! Nhìn những cậu em trai này đi, bọn họ gọi cậu là 'chị', cậu có thể nhẫn tâm bỏ qua bọn họ sao?"
"Giang Hoài chưa bao giờ gọi mình tử tế cả, anh ta cả ngày không 'Ôn Thiển' thì cũng là 'Ôn Thiển', nhưng vừa tỉnh lại liền gọi Hứa Du Du là 'vợ', Hứa Du Du là vợ anh ta, vậy mình là cái gì? Vợ bé sao?”
"Không cần lo lắng cho Giang Hoài, cậu và sáu người bọn họ sống tốt thì tốt hơn bất cứ điều gì khác!"
Vừa nói cô ấy vừa đẩy tôi ra.
Tôi cáu kỉnh xua tay rồi lấy điện thoại ra.
Không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại.
Giang Hoài, đồ cặn bã!
Đúng lúc tôi đang chán nản muốn đập nát điện thoại thì có cuộc gọi đến.
"C..hó chết, ai vậy?"
Ai?
Giang Hoài!
Liên lạc với tôi?
Muộn rồi!
Tôi lập tức cúp máy và nhét điện thoại xuống gầm ghế sofa.
Rất sảng khoái!
Nhưng cuối cùng Giang Hoài đã đến.
Đằng đằng sát khí.
Hàn Nguyệt rụt cổ lại: "C..hết rồi, c..hết rồi, không phải cậu nói anh ta mất trí nhớ sao? Tại sao anh ta lại càng tức giận hơn trước vậy? Anh ta sẽ không g..iết mình, đúng không?!"
Tôi chỉ muốn an ủi cô ấy và nói với cô ấy rằng không sao đâu, tôi đã che chở cho cô ấy.
Kết quả là khi quay lại, cô ấy đã cùng nhân viên của mình bỏ trốn.
Giang Hoài nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng: “Sao em không trả lời điện thoại?”
Tôi chế giễu: "Anh xứng để tôi đích thân trả lời điện thoại sao?"
Mặt hắn trở nên tối sầm hơn.
"Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Phụ nữ ban đêm không về ngủ lại uống rượu nhiều như vậy, có chút tự giác hay không?"
Quả nhiên vẫn là mất trí nhớ.
Nếu như là Giang Hoài không mất trí nhớ, hắn chỉ biết dùng giọng điệu nặng nề nói bốn chữ -- "Theo anh về nhà".
Sẽ không thao thao bất tuyệt như vậy.
Tôi bực bội vùi mình vào gối, mắt hơi nóng, tuyệt vọng hét lên: “Anh bây giờ mới mười tám tuổi, anh còn không phải là chồng của tôi, anh quản tôi làm gì? Có bản lĩnh anh đem ông chồng hai mươi tám tuổi trả lại cho tôi đi!"
Xung quanh im ắng.
Tôi đã hơi ngà ngà say, nhưng đầu óc tôi quay cuồng vì kích động, tôi cảm thấy chóng mặt và buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, một bàn tay to khô ráo nắm gáy tôi.
Một giọng nói quen thuộc nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là phụ nữ thay đổi rồi, càng thay đổi thì càng trở thành kẻ khốn nạn!”