MẤT KÝ ỨC - 7
Cập nhật lúc: 2024-07-18 09:49:32
Lượt xem: 240
Trong lòng tôi có chút chua xót nhưng vẫn đẩy hắn ra.
Tôi đưa tờ giấy ly hôn cho hắn: “Ký đi, chúng ta ly hôn.”
Giang Hoài có chút không hiểu: "Em nói cái gì?"
Tôi ngước lên nhìn hắn và nói: "Chúng ta ly hôn đi!"
12
Giang Hoài bất tỉnh, trợn mắt, ngã xuống.
Tôi giật mình vội kéo hắn đi.
Nhưng cơ thể tôi không thể chịu nổi trọng lượng hơn 200 cân của hắn.
"Bụp!"
Đó là âm thanh đầu hắn chạm đất.
Hắn nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, sau khi kiểm tra, hắn được chẩn đoán là bị chấn động.
Thêm vết thương mới vào vết thương cũ, như một trò đùa.
Tôi đã thức suốt đêm và nằm cạnh giường bệnh.
Thật may là hắn chỉ ngủ một đêm và tỉnh dậy vào buổi trưa ngày hôm sau.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt: "Ôn Thiển? Tại sao anh lại ở bệnh viện?"
Lại nữa à?
Tôi nắm chặt tay, run rẩy hỏi hắn: "Anh bao nhiêu tuổi?"
Hắn cau mày.
“Hai mươi tám, ý em là gì?”
"Vậy anh còn nhớ lúc trước anh mất trí nhớ, trở về năm mười tám tuổi không?"
Cái nhíu mày của hắn càng sâu hơn.
“Em đang nói vớ vẩn gì thế?”
"Anh vừa khóc vừa kêu tìm Hứa Du Du, lại cũng quên mất rồi?"
"Hứa Du Du? Anh nên làm gì với cô ta?"
“Vậy anh cũng quên là đã chuyển tám mươi tám vạn cho cô ta à?”
"Chuyển tiền cho cô ta? Tại sao?"
…
"Giang Hoài, anh đang đùa tôi phải không?!"
Mắt tôi đỏ hoe vì giận dữ, thậm chí giọng tôi cũng nghẹn ngào vì nức nở.
Tôi nên vui mừng vì Giang Hoài đã lấy lại được trí nhớ.
Nhưng lúc này, tôi chỉ cảm thấy buồn và tủi nhục.
Vì tôi vẫn muốn ly hôn.
Sự bình yên từng tô son trát phấn một khi bị xé nát thì không thể hàn gắn lại được.
Nhưng Giang Hoài không đồng ý.
Ở tuổi hai mươi tám, hắn đã lấy lại được sự trưởng thành và kiềm chế, không còn cằn nhằn, không còn bộc lộ cảm xúc.
Hắn chỉ nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc và nói: “Anh sẽ không ly hôn với em”.
Cứ như vậy, tôi và Giang Hoài lại càng rơi vào tình thế bực bội hơn trước.
Chúng tôi không có gì để nói ngoại trừ việc ly hôn.
Thì ra tôi vẫn chờ đợi, chờ mong, cũng không tốt đẹp như tôi tưởng tượng.
Không biết hắn thực sự bận hay chỉ là muốn tránh mặt tôi, sau khi xuất viện, Giang Hoài ngày càng về muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-ky-uc/7.html.]
Tôi hầu như không thể nhìn thấy hắn chứ đừng nói đến việc nói chuyện với hắn.
Bầu không khí này làm tôi nghẹt thở.
Thế nên vào một buổi sáng sớm, tôi đã chặn hắn.
Tôi bật đèn khi hắn đang thay giày ở huyền quan.
Nhìn thấy tôi, hắn rõ ràng cứng đờ.
"Sao còn chưa ngủ? Đi ngủ sớm đi, thức khuya không tốt đâu."
"Giang Hoài, chúng ta hãy nói chuyện!"
Nhưng hắn lại cụp mắt xuống: "Muộn rồi, hôm khác đi!"
Nói xong hắn đi lên lầu.
Tôi gầm gừ gọi hắn: "Giang Hoài, anh có thể đừng như vậy được không?"
Bàn tay hắn siết chặt vào lan can cầu thang.
Đột nhiên quay lại, tôi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của hắn dưới ánh đèn.
“Tại sao phải ly hôn? Là bởi vì những gì đã xảy ra khi anh mất trí nhớ sao? Nhưng bây giờ anh đã khôi phục trí nhớ, chúng ta không thể trở lại trước đây sao?"
Tôi nhìn hắn một cách nghiêm túc: “Anh vẫn chưa quên chuyện xảy ra khi anh mất trí nhớ phải không?”
Ánh mắt Giang Hoài nhất thời cứng đờ.
Tôi ngay lập tức bật cười và cười một cách giận dữ.
Tôi cầm chiếc gối lên vứt vào mặt hắn.
"Đồ khốn nạn, anh đã lừa dối tôi! Ly hôn, cuộc hôn nhân này của tôi coi như xong!"
"Anh không muốn ly hôn!"
"Sao anh lại không muốn ly hôn? Rõ ràng là anh không thể quên Hứa Du Du, tại sao anh lại giữ tôi lại? Đi tìm Hứa Du Du của anh đi! Dù sao bây giờ anh cũng có tiền, cô ta còn chưa kết hôn. Sao, chẳng lẽ trai gái yêu nhau bình thường không thỏa mãn được dục vọng của anh, nhất định phải ngoại tình trong hôn nhân sao?”
Thấy tôi càng kích động, Giang Hoài bất lực, muốn bắt lấy tôi, tôi liều mạng vùng vẫy để hắn không chạm được vào mình.
Sắc mặt Giang Hoài càng ngày càng đen, cuối cùng hắn dùng hết sức lực ôm chặt tôi vào lòng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Có thể thành thật một chút được không? Thật cmn còn khó giữ hơn cả heo!”
"Giang Hoài!!"
"Xin lỗi, anh sai rồi!" Hắn dường như đã chịu thua, cũng ngừng giả vờ.
Lúc này, hắn có sự trưởng thành của hai mươi tám tuổi, nhưng cũng có sự trơ trẽn của mười tám tuổi.
“Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện đàng hoàng.” hắn nói.
13
Giang Hoài cảm thấy oan uổng: "Anh không thể quên Hứa Du Du lúc nào?”
Tôi hừ lạnh: "Vừa tỉnh dậy đã gọi Hứa Du Du là ‘vợ’, là anh phải không?! Năm lần bảy lượt hẹn Hứa Du Du gặp mặt, cũng là anh phải không? Còn chuyện tám mươi tám vạn kia, là anh chuyển cho Hứa Du Du phải không?"
Giang Hoài vừa mở miệng, tôi liền giơ tay ngắt lời: "Được rồi, cho dù tất cả những điều này là do anh mất trí nhớ mà có. Vậy tại sao anh lại mất trí nhớ? Tại sao anh lại gặp tai nạn giao thông? Không phải là do anh nghe được tin Hứa Du Du sắp kết hôn sao?"
"Không phải." Giang Hoài quyết đoán.
Tôi đập bàn: "Anh vẫn đang lừa gạt tôi? Cuộc gọi cuối cùng anh nhận được trước khi xảy ra tai nạn rõ ràng là của Hứa Du Du."
Giang Hoài nhíu mày: "Đúng là anh nhận được điện thoại của Hứa Du Du. Nhưng sở dĩ tối hôm đó anh vội vã quay về là vì cuộc gọi trước Hứa Du Du."
Trước đó?
Tôi nhớ.
Có vẻ như đó là một cuộc gọi lạ mà không hề có một lời nhắn nào.
"Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Giang Hoài im lặng.
Tôi thật sự là chán ghét bộ dáng thận trọng này của hắn.
Tôi đứng phắt dậy, vừa định tuyên bố cuộc nói chuyện đã kết thúc thì hắn ngăn tôi lại.
Môi hắn mím chặt thành một đường thẳng.
"Anh nói, nhưng em có thể đừng tức giận được không?"
"Anh nói trước đi."
Giang Hoài chán nản ngả người về phía sau: “Đó là cuộc gọi của thám tử tư.
"Ai?"
"Thám tử tư."
"...Anh...đã vi phạm pháp luật à?"
Giang Hoài nói: “Anh bảo anh ta đi theo một người.”
“…Không thể là tôi chứ?”