Mặt Nạ Của Em - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-10-21 19:45:16
Lượt xem: 15
Lâm Tẫn Nhiễm cũng không có bộ dạng thẹn thùng như người con gái bình thường, nghe Quách Vũ Phi nói thế, cô chỉ thản nhiên nói, "Mau uống thuốc đi, đừng nói nữa."
Chu Chính Hiến cực kỳ nghe lời bê bát thuốc lên ngoan ngoãn uống.
Lâm Tẫn Nhiễm ngồi xuống bên cạnh anh, cô nhìn thoáng qua lá trà, "Trà Hoàng Kim?"
Anh uống một ngụm thuốc, mày nhíu lại thành hình chữ xuyên, "Ừ, em uống thử xem có ngon không?"
Lâm Tẫn Nhiễm tùy ý rót một chén, nếm thử, "Anh đổi khẩu vị từ lúc nào vậy?"
Đột nhiên Chu Chính Hiến nhìn cô với ánh mắt sâu xa, "Mặc dù khẩu vị thay đổi, nhưng nguồn gốc cuối cùng của nó vẫn là lá trà."
Động tác uống trà của Lâm Tẫn Nhiễm hơi run, sao cô lại cảm thấy trong câu nói của anh có ẩn ý nhỉ?
Chu Chính Hiến mỉm cười, tiếp tục uống thuốc đắng của mình, cô của lúc nhỏ và cô của bây giờ có hai phong cách khác nhau, nhưng cho dù thế nào thì từ đầu đến cuối đều là cô.
"Mấy người cứ thoải mái nói chuyện như vậy sao?" Quách Vũ Phi trợn mắt, "Coi hai chúng tôi không tồn tại à?"
Đinh Viễn Hằng tiếp lời, "Đúng vậy."
Chu Chính Hiến cười nhạt với hai người, "Đã giác ngộ được như vậy thì bây giờ hai người nên tự giác đi đi."
Quách Vũ Phi, "... Anh không phải người."
Đinh Viễn Hằng lắc đầu, "Lâm tiểu thư, lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ này của Chu đại thiếu gia, có thể hỏi cô làm thế nào mà nắm bắt được cậu ấy không?"
Quách Vũ Phi nghe anh ta hỏi cũng rất hứng thú, "Đúng vậy, đúng vậy, cô nói một chút đi."
Lâm Tẫn Nhiễm đặt chén trà xuống, mặt không đổi sắc trả lời, "Có thể hai vị hiểu lầm chuyện gì rồi, Chu đại thiếu gia có thân phận như vậy, kẻ nhỏ bé như tôi làm sao mà nắm bắt được chứ."
Quách Vũ Phi Đinh Viễn Hằng nhìn nhau.
Chu Chính Hiến trầm ngâm, "Lúc nào anh cũng ở đây, nếu em muốn thì cứ tới mà nắm bắt."
Dứt lời quay sang nói với hai người bạn tốt, "Chỉ là cô ấy không chịu nên bây giờ tôi vẫn đang cầu xin cô ấy nắm bắt tôi."
Quách Vũ Phi, "Phụt!"
Đinh Viễn Hằng, "... Thú vị đấy!"
Ngồi thêm một lát, Quách Vũ Phi và Đinh Viễn Hằng cũng chịu đứng dậy rời đi. Lâm Tẫn Nhiễm phải về phòng y tế, vì thế Chu Chính Hiến đi cùng với cô.
Đường đến thư phòng Chu Chính Hiến và phòng y tế là hai lối đi khác nhau, nhưng anh lại đi vòng để có thể được đi cùng cô.
Trên hành lang bằng gỗ, hai người sóng vai nhau sải bước, đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo ngủ màu xanh biển đứng ở phía đối diện, anh ta bình tĩnh đi tới, trong tay còn ôm một cô gái đang xấu hổ.
Lâm Tẫn Nhiễm hơi sửng sốt, là Chu Duy Ân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-na-cua-em/chuong-100.html.]
Chu Duy Ân cũng thấy cô, ánh mắt dừng trên người cô, sau đó chuyển sang Chu Chính Hiến.
"Ồ, thật khéo." Dáng vẻ Chu Duy Ân kiêu ngạo vô lễ, rất giống cảnh tượng trước kia khi cô tới Chu gia làm việc.
Lâm Tẫn Nhiễm không nói chuyện, Chu Chính Hiến thấy cảnh tượng như thế thì nhíu mày, trầm giọng nói, "Ở nhà còn tùy tiện thế này à?"
Chu Duy Ân khẽ cười, ánh mắt đảo sang nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, "Ở nhà còn phải chú ý hình tượng, vậy ở đâu mới được thả lỏng, đúng không Mẫn Mẫn?"
Khuôn mặt của cô gái được ôm đỏ bừng lên, dưới ánh mắt uy h.i.ế.p của Chu Chính Hiến thì hơi giãy ra một chút, "Chào Đại, Đại thiếu gia."
Chu Chính Hiến ừ một tiếng, xem như đáp lại.
"Lâm Tẫn Nhiễm, gần đây không thấy cô ra ngoài?" Chu Duy Ân lơ đãng hỏi.
Lâm Tẫn Nhiễm gật đầu, "Tôi về nhà."
"À." Chu Duy Ân lại ôm chặt cô gái Mẫn Mẫn hơn, "Được rồi, tôi không còn chuyện gì nữa, đi trước đây."
Hai người đi ngang qua.
"Lão Dương nói hôm qua cậu uống rất nhiều rượu." Lâm Tẫn Nhiễm nhìn anh ta, "Đã nói cậu uống ít rượu thôi cơ mà, lại bắt đầu làm loạn rồi."
Chu Duy Ân dừng chân, anh ta không quay đầu nhưng lại lên tiếng giải thích, "Tôi không làm loạn, hôm qua là sinh nhật một người bạn thế nên mới uống nhiều một chút."
Bộ dạng Lâm Tẫn Nhiễm giống như xử lý việc chung, trong lòng cô rất rõ ràng, cô lo lắng cho cơ thể của Chu Duy Ân, "Lần sau nhớ chú ý đấy, đừng hành hạ dạ dày của cậu nữa."
"Tôi biết rồi." Giọng nói của Chu Duy Ân nhỏ đi, "Cô nói gì... tôi đều nghe."
Câu nói cuối cùng anh ta nói rất nhỏ, nhưng Lâm Tẫn Nhiễm vẫn nghe được. Một lát sau, cô quay đầu lại nhìn anh ta, nhưng anh ta đã ôm cô gái kia đi xa rồi.
"Nhìn cái gì?" Bỗng nhiên, cằm dưới của Lâm Tẫn Nhiễm bị nắm, người nào đó ép cô quay đầu lại, "Người đã đi rồi còn nhìn làm gì?"
"Em nghe lão Dương nói hôm qua cậu ta uống say mèm." Cằm Lâm Tẫn Nhiễm bị nắm nên cô buộc phải ngửa đầu, "Anh cũng phải quản lý em trai mình đi chứ, trước kia không nên để cậu ấy tùy tiện làm loạn như vậy."
Chu Chính Hiến hơi cúi người, tư thế này khiến cho khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cần anh cúi xuống chút nữa là có thể chạm vào môi cô, "Bà nội nói cậu ta còn không thèm để ý, anh có thể làm gì với cậu ta chứ. Nhưng... cậu ta lại rất nghe lời em."
"Bởi vì em là bác sĩ." Dứt lời Lâm Tẫn Nhiễm duỗi tay đẩy anh ra, "Anh đừng đứng gần em như vậy, vừa rồi là ai nói ở nhà phải chú ý hình tượng?"
Chu Chính Hiến nhướng mày, giống như mất trí nhớ, "Anh nói sao?"
"... Anh có nói."
Ồ, vừa nãy người ra vẻ đứng đắn, khoe khoang uy nghiêm trước mặt người khác là ai vậy nhỉ?
"Nhiễm Nhiễm, có phải em quá quan tâm đến Chu Duy Ân rồi không?" Chu Chính Hiến buông lỏng tay nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Tẫn Nhiễm dừng một chút, "Trước đây ở Chu gia em không có bạn bè, cậu ấy rất tốt với em."
"Anh biết." Ngày trước Chu Duy Ân và Lâm Tẫn Nhiễm không coi anh ra gì, ở dưới mí mắt anh đua nhau làm loạn, anh nhớ rất rõ Chu Duy Ân luôn bám lấy cô, sau khi biết cô "chết", bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời trong quá khứ đã thay đổi, suýt nữa khiến Chu gia loạn đến nỗi gà bay chó sủa.