Mặt Nạ Của Em - Chương 115
Cập nhật lúc: 2024-10-24 21:10:17
Lượt xem: 11
Dù sao Hoắc lão phu nhân cũng từng gặp nhiều tình huống khác nhau, hiện tại cha con Từ gia còn ở đây, đương nhiên bà sẽ không làm lớn chuyện này, "Duy Ân, theo lời của vị bác sĩ này, kết hôn đâu phải trò đùa, cháu đi xuống đi, sau này chúng ta sẽ nói chuyện này sau."
"Bà nội."
"Nghe lời nào."
Một già một trẻ giằng co, cha Từ thấy vậy cười nói, "Lão phu nhân, tôi thấy Tam thiếu gia quả thật đã động lòng rồi, chuyện của mấy đứa trẻ, trước hết chúng ta đừng can thiệp quá nhiều, nếu Tam thiếu gia thích như vậy, chứng tỏ cô gái này thật sự rất ưu tú."
"Đúng vậy ạ." Từ Tử Thiên đi qua kéo tay Hoắc lão phu nhân, trong lời nói mang theo hàm ý làm nũng, "Bà nội, tuy cháu mới gặp Lâm tiểu thư vài lần, nhưng mà cô ấy rất tốt, hơn nữa còn là nghiên cứu sinh ưu tú của viện y học, y thuật cũng rất thông thạo, đúng không Tam thiếu gia?"
Chu Duy Ân ngẩn người, "Đúng..."
"Ngay cả cháu cũng nói giúp cô ta." Ánh mắt Hoắc lão phu nhân lại rơi xuống người Lâm Tẫn Nhiễm, "Xem ra, Chu gia chúng ta đúng là ngọa hổ tàng long."
"Lão phu nhân khen nhầm rồi." Lâm Tẫn Nhiễm hơi cúi đầu, ánh mắt khá lạnh nhạt, "Nhưng tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình ở Chu gia, chuyện lúc nãy Tam thiếu gia nói cũng chưa từng nhắc qua với tôi, cho nên, hiện tại tôi hơi mơ hồ."
Chu Duy Ân, "Lâm..."
"Xin lỗi lão phu nhân, không có việc gì tôi xin phép đi trước, ở phòng y tế còn có việc." Lâm Tẫn Nhiễm không nhìn Chu Duy Ân, chỉ nói với Hoắc lão phu nhân, "Tam thiếu thích gây họa, chuyện ngày hôm nay, hy vọng ngài đừng coi là thật."
Hoắc lão phu nhân hơi gật đầu, coi như đồng ý.
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn lướt qua mọi người một cái, xoay người rời đi.
"Lâm Tẫn Nhiễm!" Chu Duy Ân gọi cô, bước chân của cô dừng lại, quay đầu nhìn anh ta một cái. Mà toàn bộ lời muốn nói của Chu Duy Ân bị cái liếc mắt này của cô chặn lại trong miệng.
Hôm nay anh ta kích động sao? Nhưng anh ta chỉ muốn giữ lấy cô, anh ta thật sự không muốn mất cô.
Ngày hôm sau, trong phòng y tế.
"Lâm Tẫn Nhiễm, chị thật sự phải đi à?" Trên mặt Vân Thanh tràn ngập vẻ không muốn.
Lâm Tẫn Nhiễm "Ừ" một tiếng, "Trên trường có rất nhiều việc, không thể cho phép chị ra ngoài làm thêm, thực ra vì muốn nói cho mọi người biết mà chị còn phải nán lại đây vài ngày."
"Haizz." Lão Dương thở dài một hơi, "Cô đi rồi tôi lại thiếu đi một phụ tá đắc lực, mấy người trong phòng y tế này, tôi vừa ý cô nhất."
"Bác sĩ Dương, ông nói như vậy mọi người sẽ không vui đâu."
"Có gì mà không vui, không phục thì đứng ra đây." Dứt lời lão Dương lại nhìn cô, "Nhưng mà Lâm Tẫn Nhiễm, tôi sẽ không cố chấp giữ cô lại, tương lai cô sẽ là một bác sĩ xuất sắc, đương nhiên phải ở trong bệnh viện khám bệnh cho nhiều người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-na-cua-em/chuong-115.html.]
"Cảm ơn ông, cháu sẽ cố gắng."
"Vậy sau này chị có tới đây nữa không?" Vân Thanh hỏi.
Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại, "Chị... sẽ đến thăm mọi người."
"Vậy thiếu gia có biết chuyện của cô không?" Lão Dương hỏi.
"Sư phụ, người hỏi thiếu gia nào, Đại thiếu gia hay Tam thiếu gia?" Vân Thanh hỏi.
"Ôi cái thằng nhóc này!" Lão Dương trừng mắt với Vân Thanh, chuyện xảy ra ngày hôm qua đã nhanh chóng truyền khắp Chu gia, Tam thiếu gia cầu hôn với Lâm Tẫn Nhiễm trước mặt Hoắc lão phu nhân mà bị cô từ chối đã khiến mọi người xì xào bàn tán suốt.
Nhưng lão Dương có cảm giác, không chỉ Tam thiếu gia, dường như Đại thiếu gia cũng có gì đó với Lâm Tẫn Nhiễm...
Vân Thanh mím môi, "Dù sao cũng chỉ có ba người chúng ta, hỏi một chút cũng không có việc gì mà. Lâm Tẫn Nhiễm, có phải vì hôm qua thiếu gia làm như thế với chị.... nên chị mới rời đi?"
"Không phải." Lâm Tẫn Nhiễm hơi cong môi, "Chuyện của cậu ấy chị sẽ không trốn tránh, nhưng chuyện từ chức chị đã suy nghĩ kỹ từ lâu rồi."
Vốn hôm nay Lâm Tẫn Nhiễm phải ở lại Chu gia, nhưng Bao Thuần Bân gọi điện thoại tới nói bài luận văn ở trường học có chút vấn đề, yêu cầu cô sửa lại cho đúng, nên Lâm Tẫn Nhiễm cầm túi lên sau đó dự định quay về trường một chuyến.
Lúc đang đi trên hành lang, Chu Duy Ân từ một hướng khác vội vội vàng vàng chạy tới, sau khi thấy cô, anh ta giữ chặt lấy tay cô, "Tôi nghe người ở phòng y tế nói cô muốn từ chức?"
Lâm Tẫn Nhiễm dừng chân, tin tức truyền nhanh như vậy sao?
"Có thật không?"
Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt nhìn anh ta, "Là thật, nhưng cậu đừng nghĩ nhiều, tôi có nguyên nhân của mình."
"Tôi không tin!" Chu Duy Ân rất khẩn trương, "Lâm Tẫn Nhiễm, cô trách tôi phải không, đúng đúng đúng, ngày hôm qua do tôi kích động, là tôi không tốt, trước hết cô đừng đi được không, tôi có rất nhiều chuyện chưa rõ, có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô."
"Sau này từ từ tôi sẽ nói cho cậu biết." Lâm Tẫn Nhiễm nhìn anh ta, "Nhưng mà Duy Ân này, bây giờ tôi là Lâm Tẫn Nhiễm, sau này cũng thế, hy vọng cậu có thể giữ kín bí mật này, được không?"
"Cô không cần lo lắng, tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không nói với người khác." Chu Duy Ân, "Nhưng tôi không muốn cô đi."
"Cậu đừng náo loạn nữa..."
Lúc hai người đang giằng co, ngoài cổng lớn Chu gia có một chiếc xe dừng lại.
Một người đàn ông mặc âu phục đi xuống, anh ta đứng một bên mở cửa xe ra, đợi người bên trong xuống xe.