Mặt Nạ Của Em - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-10-27 18:31:09
Lượt xem: 14
Chu Chính Hiến lười để ý đến anh ta, anh ngồi xuống bên cạnh Lâm Tẫn Nhiễm, giơ tay muốn chạm vào trán của cô, nhưng lại sợ cô đau, đưa tay lên một lát lại để xuống.
"Có phải em ngốc hay không, tự nhiên lại đỡ ly thủy tinh thay cho người khác." Sự đau lòng của Chu Chính Hiến cuối cùng cũng biến thành những lời này.
Lâm Tẫn Nhiễm mấp máy môi, "Không phải em cố tình muốn làm anh hùng, chỉ là không ngờ anh ta đập chuẩn như vậy."
Chu Chính Hiến liếc cô, "Mấy ngày này không cần đi làm đâu, em về nhà nghỉ ngơi đi."
Lâm Tẫn Nhiễm, "Vết thương nhỏ như thế này mà cũng cần về nhà tĩnh dưỡng à?"
"Có nghe lời không hả?" Chu Chính Hiến nhíu mày, "Đừng khiến anh phải lo lắng cho em."
Lâm Tẫn Nhiễm liếc mắt nhìn anh, lẩm bẩm một câu, "Em là bác sĩ, em biết chừng mực mà."
"Cái gì?" Chu Chính Hiến híp mắt, "Em lặp lại lần nữa xem nào."
Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu đi, biết điều mà im lặng.
"Ơ, chú Minh à?" Chu Duy Ân một lòng quan tâm đến Lâm Tẫn Nhiễm nên lúc này mới phát hiện trong phòng có thêm một người nữa, "Sao chú Minh lại ở đây vậy?"
Chu Duy Ân vừa hỏi xong liền nhận ra mình đã hỏi một câu quá đần độn, anh ta cân nhắc một lúc rồi nói tiếp, "Chú, chú cũng biết cô ấy... Cô ấy."
Chu Minh thở dài, "Lão phu nhân nói cho chú biết đấy, Tam thiếu, cảm ơn cậu vì vừa nãy đã giúp Nhiên... giúp Tẫn Nhiễm."
"Hả?" Chu Duy Ân dừng một chút, "Không cần cảm ơn cháu đâu..."
Chu Duy Ân nhìn Chu Minh, lại nhìn Lâm Tẫn Nhiễm đang im lặng, trong lòng anh ta hoảng sợ, đều là do anh ta nói trước mặt bà nội rằng mình muốn kết hôn với cô, cuối cùng bà nội lại điều tra về cô, cho nên vì anh ta mà thân phận của cô bại lộ...
Cô ấy sẽ không trách anh ta chứ?
"Em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi." Lâm Tẫn Nhiễm nói thẳng.
Chu Chính Hiến nhìn Chu Minh, sau đó giơ tay giữ tay cô lại, "Chúng ta về nhà thôi."
Lâm Tẫn Nhiễm gật đầu, thật ra cô chỉ muốn trốn tránh.
Lâm Tẫn Nhiễm đứng lên, khi đi qua Chu Duy Ân cô nói câu cảm ơn, lúc đi ngang qua Chu Minh thì bước chân lại không dừng lại.
Chu Chính Hiến gật đầu với Chu Minh, Chu Minh chỉ đáp lại anh bằng ánh mắt "Chăm sóc cho con bé thật tốt", không nói gì.
Chu Chính Hiến và Lâm Tẫn Nhiễm đã đi ra ngoài, Chu Duy Ân nhìn bóng lưng hai người họ, chán nản ngồi xuống giường bệnh.
"Tam thiếu, cậu không trở về Chu gia à?"
Chu Duy Ân rầu rĩ nói, "Chú Minh, tại sao chú lại không tách hai người họ ra, chẳng lẽ chú cũng chấp nhận cho hai người họ ở bên nhau sao?"
Chu Minh dừng lại một chút, thật lâu sau mới nói, "Chú nợ con bé quá nhiều, bây giờ chú... chỉ muốn con bé hạnh phúc thôi."
"Chú Minh, chú đã thay đổi rồi." Chu Duy Ân cười khổ, "Trước kia chú sẽ không vì tình cảm cá nhân mà bỏ qua lợi ích của Chu gia."
Chu Minh trầm mặc.
Chu Duy Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bã nói, "Nhưng mà chú nói đúng, cô ấy hạnh phúc... là điều quan trọng nhất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-na-cua-em/chuong-127.html.]
Sau khi về nhà, Lâm Tẫn Nhiễm không nói gì cả, hơn tám giờ, cô nói đầu hơi choáng nên lên giường chuẩn bị ngủ.
Chu Chính Hiến rót một ly sữa bò mang từ phòng bếp đến cho cô, "Uống đi cho dễ ngủ."
Lâm Tẫn Nhiễm không ngồi dậy, cô nằm nhìn lên trần nhà rồi nói, "Tự nhiên em cảm thấy hôm nay xảy ra chuyện này đúng là rất tốt."
Chu Chính Hiến nhướng mày, "Em nói linh tinh gì vậy?"
Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười một tiếng, "Như vậy em cũng không cần phải ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với ông ấy, có thể kiếm cớ mình bị thương rồi đi trước."
"Nhiễm Nhiễm..."
"Em biết ông ấy sẽ đến, em tự cho là mình đã chuẩn bị tốt. Nhưng lúc nhìn thấy ông em cũng không biết phải làm sao nữa." Lâm Tẫn Nhiễm ngồi dậy, chậm rãi dựa vào vai Chu Chính Hiến, "Ông ấy luôn miệng nói muốn bù đắp cho em, nhưng em không cần... Em lớn như này rồi, còn muốn bù đắp thế nào nữa."
"Đều tại anh." Chu Chính Hiến ôm cô vào lòng, thấp giọng nói.
Lâm Tẫn Nhiễm khẽ giật mình, trong lòng đột nhiên hơi buồn phiền, "Này, anh đừng nói như vậy."
Chu Chính Hiến không đáp lại, từ khi hai người ở bên nhau, chuyện đó đã lâu chưa xuất hiện lại trong đầu anh. Nhưng dù như thế nào đi chăng nữa, Chu Nhuế c.h.ế.t và những năm gần đây Lâm Tẫn Nhiễm sống rất khổ sở là sự thật, bọn họ cũng không quên được.
"Đã qua rồi." Người phụ nữ trong lòng anh đột nhiên ngẩng đầu, cô mỉm cười nhìn anh, "Bày ra bộ dạng thù sâu hận lớn như vậy làm gì, em không muốn nghĩ đến nữa."
"Được rồi." Chu Chính Hiến cúi đầu hôn lên môi cô, "Chúng ta đều không muốn."
Căn phòng u tối, hai người ngồi một chỗ ôm nhau, hoàn toàn im lặng, không ai nói chuyện với ai.
Một lúc lâu sau...
"Chu Chính Hiến."
"Ừm."
"Anh hôn em đi."
"Hửm?"
Lâm Tẫn Nhiễm ngồi thẳng lên trên người anh, trong lòng cô không hiểu tại sao mình lại buồn bực, cô nhìn thấy anh, giống như muốn tìm người cãi nhau vậy, "Em nói, anh hôn em đi... Làm sao đây?"
Chu Chính Hiến giật mình, người phụ nữ trước mặt anh mang vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt của cô hoang vắng và lạnh nhạt, khiến trái tim người nhìn thấy như bị bóp chặt.
Tất nhiên anh muốn chạm vào cô, cho dù cô không yêu cầu, anh cũng rất muốn chạm vào cô.
Nhưng mà...
"Nhiễm Nhiễm, em bị thương." Chu Chính Hiến cố kiềm chế.
Lâm Tẫn Nhiễm cắn môi, giọng nói nhạt dần, "Em mặc kệ, hôm nay vẫn muốn làm một lần với anh."
Đau khổ đã qua, buồn phiền đã qua, ý muốn nản lòng cũng đã qua, trước kia mỗi ngày đều là ác mộng, mỗi ngày cô đều tỉnh giấc với mồ hôi lạnh đầm đìa, cô cho rằng, cô hận cha mình, cô còn có cảm giác mình hận Chu Chính Hiến...
Thế nhưng cuối cùng cô cũng phát hiện ra rằng mình không hận, cô không chỉ không hận anh mà còn rất yêu anh.
Chu Chính Hiến hôn lên môi cô, trong lòng anh hơi vội vàng, nhưng mà động tác tay cũng rất nhẹ nhàng chậm rãi.
Lâm Tẫn Nhiễm bị anh đè trên giường hôn, cô không nhắm mắt mà là mở to mắt nhìn anh, nhìn gương mặt của anh, nhìn bộ dạng dịu dàng động tình của anh.