Mặt Nạ Của Em - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-10-03 12:06:48
Lượt xem: 38
Lâm Tẫn Nhiễm mỉm cười, hơi buồn tẻ.
Đầu gỗ này đã đi theo Chu Chính Hiến 20 năm, từ nhỏ cho đến lớn, nói không chừng niềm tin trong lòng anh ta và cha của cô cũng giống nhau, Chu Chính Hiến là quan trọng nhất, căn bản... không có ai sánh được với anh ấy.
Sau khi nhìn một lúc, Lâm Tẫn Nhiễm thu hồi ánh mắt, theo bản năng cô đưa tay vào trong túi, không ngờ mò được một cái hộp vuông.
"Ồ? Suýt chút nữa là quên mày rồi." Lúc thay quần áo, cô tiện thể bỏ luôn hộp thuốc vào trong túi quần, bây giờ vừa đúng lúc có thể hút một điếu, trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm hơi kích động.
"Xoạt." Một ngọn lửa chậm rãi sáng lên, Lâm Tẫn Nhiễm hút một hơi, phun ra một vòng khói.
Thực ra hồi trước cô không nghiện thuốc lá, chỉ vì mơ giấc mơ kia quá nhiều mà sinh ra cảm giác buồn bực, trong lòng luôn có một lỗ hổng không thể phát tiết được nên phải tìm một cách như thế để đầu óc không nghĩ ngợi nữa. Sau này hút mãi thành thói quen, không muốn bỏ nữa.
"Cộp cộp cộp." Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, có người đến.
Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu, nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống.
Cô vốn nghĩ đã có người qua đây thì cô sẽ không ở lại nữa, nhưng không ngờ... người đến lại là Chu Chính Hiến.
Anh không nhìn thấy cô, chỉ đang cụp mắt đứng trước thùng rác nhà vệ sinh lau tay. Sau khi lau xong, gọn gàng nhanh chóng ném cái khăn mùi soa trên tay vào thùng rác.
Đúng lúc, Lâm Tẫn Nhiễm nhìn thấy cái hộp nhỏ trong túi áo của anh, nếu không lầm thì đó chính là viên ngọc mà lúc nãy Quý Hàm vừa tặng.
"Bộp." Dĩ nhiên anh không do dự ném ngay vào thùng rác.
Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, khóe miệng hơi cong lên.
Dáng vẻ không cảm xúc của Chu Chính Hiến vô cùng lạnh lùng, so với dáng vẻ vừa rồi đối xử với cha con cô gái đó thật sự là quá khác biệt, nhưng Lâm Tẫn Nhiễm lại cảm thấy rất chân thực, à... đây mới thực sự là anh, ở trước mặt người khác thì chính là một Chu Chính Hiến đeo mặt nạ cười cười nói nói mà thôi.
"Sao cô lại ở đây?" Lâm Tẫn Nhiễm xem kịch vui xem đến mê mẩn, đột nhiên Chu Chính Hiến nghiêng đầu nhìn sang, làm cô không trốn được.
"À, Chu tiên sinh." Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại một chút, giơ tay chào hỏi. Nhưng cô giơ tay rồi mới phát hiện trong ngón tay phải còn đang kẹp điếu thuốc.
Chu Chính Hiến nheo mắt, thấy người phụ nữ cách đó không xa một tay đút vào túi quần âu phục, tay còn lại còn đang kẹp điếu thuốc, khói lượn lờ xung quanh, cô đang nhìn anh cười, cực kỳ quyến rũ... không phải là kiểu đẹp đẽ, mà là kiểu quyến rũ đầy cô độc.
Trong nháy mắt đó anh hơi ngây người.
Anh không nói ra được cảm giác trong nháy mắt đó, chỉ có thể nói cô... có điểm gì đó rất đặc biệt. Hơn nữa, anh vẫn chưa từng thấy dáng vẻ của cô gái nào giống cô, không giống như con gái.
Chu Chính Hiến nhấc chân đi về phía cô, đợi đến lúc tới trước mặt của cô, anh mới lấy lại được tinh thần, vừa nãy hình như cô đã thấy hết tất cả rồi.
Nhưng, vậy thì đã sao, đột nhiên anh phát hiện anh không muốn ngụy trang, cũng lười giải thích, trực giác nói cho anh biết, người phụ nữ này không để ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-na-cua-em/chuong-15.html.]
"Cho tôi một điếu." Chu Chính Hiến không hút thuốc, nhưng lại lên tiếng.
Lâm Tẫn Nhiễm sững sờ, "Hả?"
"Thuốc."
Lâm Tẫn Nhiễm trừng mắt nhìn anh, "Anh biết hút sao?"
Chu Chính Hiến cười nhạt, "Cô đoán xem."
"À, anh biết, nhưng tôi chưa từng thấy anh hút thuốc." Lâm Tẫn Nhiễm nói xong liền dập tắt điếu thuốc, "Nhưng coi như là anh biết hút, tôi cũng sẽ không đưa đâu. Với vai trò là bác sĩ của anh, tôi có nghĩa vụ phải bảo đảm sức khỏe cho anh."
Chu Chính Hiến liếc cô một cái, "Không cho tôi hút mà bản thân mình lại hút, cô muốn để tôi hít khói second hand à?"
Lâm Tẫn Nhiễm cạn lời, "Không phải là tôi đã dập tắt rồi sao?"
Chu Chính Hiến không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm. Lâm Tẫn Nhiễm bình tĩnh nhìn lại, "Chu tiên sinh, vừa nãy anh mới vứt món đồ của Quý tiểu thư đi à?"
Chu Chính Hiến không lúng túng, "Đúng thế thì sao?"
À, cũng không thèm giả vờ, xem ra vò đã mẻ lại sứt (1) rồi.
(1) Vò đã mẻ lại sứt: Một khi đã có khuyết điểm, sai lầm thì mặc kệ luôn, không sửa lại, còn cố ý phát triển theo hướng tệ hơn.
"Tôi còn tưởng rằng Chu tiên sinh rất thích Quý tiểu thư, thì ra tôi đã nghĩ nhiều rồi." Lâm Tẫn Nhiễm nhớ đến dáng vẻ lau tay vừa nãy của anh, không phải là bị người ta nắm tay cho nên mới khó chịu đấy chứ.
"Lâm Tẫn Nhiễm, có mấy lời cô có thể không cần phải nói ra." Đây là lần đầu tiên Chu Chính Hiến gọi tên cô, đột nhiên Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy khá thú vị, "Anh đang muốn tôi ngậm miệng lại à?"
Khóe miệng Chu Chính Hiến giật giật, nhưng cũng trong nháy mắt thôi, dáng vẻ hại người của anh liền biến mất không còn dấu vết, vẻ ôn hòa lịch sự nhã nhặn vốn có lại quay về, "Cứ coi là vậy đi."
"Ừ, vậy tôi có thể không phối hợp không?" Lâm Tẫn Nhiễm cười một tiếng, hơi đắc ý nhìn anh.
Nhưng Lâm Tẫn Nhiễm không biết, dáng vẻ xảo quyệt lúc cô nghiêng đầu nhìn người ta rất khác lúc bình thường, không còn cảm giác xa cách ngàn dặm, mà lại thêm vài phần hoạt bát của cô gái nhỏ.
Chu Chính Hiến nhìn cô cười đầy hàm ý, lông mày nhíu lại, dáng vẻ này của cô càng làm anh cảm thấy được sự quen thuộc không tên, nhưng anh không nắm bắt được loại cảm giác quen thuộc này là gì.
Cảm giác chỉ xuất hiện trong chớp mắt, không cho anh cơ hội phản ứng.
"Lâm Tẫn Nhiễm, cô là ai?" Chu Chính Hiến đột nhiên hỏi.
Lâm Tẫn Nhiễm sững sờ, chậm rãi nói, "Tôi không phải là người bình thường sao? Chu tiên sinh hỏi cái này làm gì?"
Chu Chính Hiến nhíu mày, anh cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại hỏi như vậy, chỉ là theo bản năng, theo trái tim thôi.