Mặt Nạ Của Em - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:32:28
Lượt xem: 50
Chu Diễn hơi khó xử, nhưng cũng không dám nói gì, rất rõ ràng, vị thiếu gia này thường xuyên chống cự việc uống thuốc như thế.
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn Chu Diễn một cái, lấy thuốc từ trong tay anh ta. Cô cũng không nói gì, chỉ trực tiếp kéo tay Chu Chính Hiến qua, cưỡng chế đặt viên thuốc vào tay anh, "Chu Diễn, rót nước."
Chu Diễn sửng sốt, "Hả? À, được."
Ánh mắt Chu Chính Hiến hơi u ám, "Cô làm gì vậy?"
Lâm Tẫn Nhiễm xòe tay ra, "Chu tiên sinh, tôi không phải để trang trí, tôi nhất định phải phụ trách sức khỏe cho anh, vì thế, tôi nói đến giờ anh uống thuốc thì anh phải phối hợp."
Chu Chính Hiến: "..."
"Đây, nước đây." Chu Diễn đưa nước tới.
Lâm Tẫn Nhiễm đón lấy, cô đưa cho Chu Chính Hiến, "Uống đi."
Chu Chính Hiến không nhúc nhích.
Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm giật giật, "Chu tiên sinh, tôi thấy dáng vẻ này của anh làm tôi nhớ tới lúc còn thực tập ở bệnh viện đa khoa."
Chu Chính Hiến nhìn cô, "?"
Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, "Lúc đó, dáng vẻ của mấy đứa bé từ chối không uống thuốc giống y hệt như dáng vẻ của anh bây giờ vậy. Bình thường lúc đó chúng đều cần tôi dỗ ngọt, Chu tiên sinh, anh... cũng muốn tôi dỗ ngọt một chút hả?"
Sắc mặt Chu Chính Hiến lập tức trầm xuống.
Chu Diễn, "Phụt!"
Sau khi về Chu gia, Lâm Tẫn Nhiễm trực tiếp đi về phòng y tế. Dọc đường đi, vẻ mặt tối sầm khi bị ép uống thuốc của Chu Chính Hiến luôn ở trong đầu cô, không thể biến mất được, chậc chậc, vẻ mặt đó, đúng là hơi mất phong độ của Đại thiếu gia.
"Tẫn Nhiễm, cô về rồi à?" Lão Dương đang ngồi trong một đống thuốc Đông y rối tinh rối mù, nhìn thấy cô đi vào thì lên tiếng chào hỏi.
Lâm Tẫn Nhiễm gật đầu, đi lên phía trước, "Bác sĩ Dương, cần giúp không?"
"Không cần không cần, cô qua bên kia để ý thuốc cùng bọn chúng là được."
"Vâng."
"À đúng rồi, trước đó Tam thiếu gia có đến đây, còn hỏi cô về chưa nữa." Lão Dương ngước mắt, "Chuyện của Tam thiếu gia, Vân Thanh đều nói cho tôi biết hết rồi, về sau cô cẩn thận một chút."
Lâm Tẫn Nhiễm, "Cảm ơn bác sĩ Dương nhắc nhở, nhưng... cháu có câu hỏi muốn hỏi ông."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-na-cua-em/chuong-17.html.]
"Hỏi đi."
Lâm Tẫn Nhiễm ngồi xuống bên cạnh ông, "Theo cháu được biết, đối với việc giáo dục con cái Chu gia rất nghiêm khắc, Tam thiếu gia... chắc là ban đầu không phải như vậy đúng không?"
Thấy Lão Dương nghi ngờ ngước mắt nhìn cô, Lâm Tẫn Nhiễm lại nói, "Cháu không có ý gì khác, chỉ cảm thấy anh ta và Chu tiên sinh không giống nhau."
"Aizz, tôi hiểu ý cô là gì rồi." Lão Dương lại thở dài một tiếng, "Đứa bé này không nghe lời cho lắm, thực ra khi còn nhỏ tính tình của cậu ấy không phải như vậy, lúc đó rất quy củ, hơn nữa còn hơi trầm mặc ít nói."
Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm thầm đồng ý, cô nhớ lúc trước anh ta rất thích cãi nhau với cô, nhưng ở trước mặt người khác thì khá an phận. Có một lần cô còn thấy ta lén lút trốn ở trong vườn hoa khóc lóc, cô hỏi anh ta làm sao vậy, anh ta nói cha mẹ không cho anh ta chơi với mấy bạn trong trường, nói anh ta không có bạn bè...
Lúc đó cô nói, cô chính là bạn của anh ta, cô sẽ chơi với anh ta.
Nhớ lại lúc cô nói lời này, ánh mắt anh ta sáng lên, đôi mắt ngập nước của anh ta vô cùng vui vẻ, dáng vẻ đó, thấy thế nào cũng cảm thấy đau lòng.
"Lúc Tam thiếu gia còn nhỏ bị quản lý rất nghiêm khắc, cậu ấy thường không được chơi với mấy đứa trẻ cùng lứa, không có bạn bè gì. À đúng rồi, trước đây có một cô bé chơi rất thân với cậu ấy."
Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm hơi chùng xuống.
"Đáng tiếc sau đó cô bé kia mất rồi." Lão Dương nói đến đây thì vẻ mặt trần ngập sự tiếc nuối, "Tôi nhớ sau khi Tam thiếu gia biết cô bé đó mất trong trận động đất thì như phát điên đi tìm cô bé đó. Nhưng khi đó động đất không ngừng, nhà nào cũng đổ nát, đến cả ngọn núi cũng bị sạt lở. Người mất tích trong trận động đất đó lên tới gần hai vạn người, nói là mất tích, thực ra chính là đã c.h.ế.t rồi. Aizz, cô nói xem như vậy còn có thể tìm được sao..."
Lão Dương cụp mắt tự nói với bản thân, ông không thấy được vẻ mặt không đúng lắm và bàn tay đang run rẩy của Lâm Tẫn Nhiễm.
"Hai đứa bé, đứa lớn 15 tuổi, đứa nhỏ hơn thì 8 tuổi. Trận động đất này quá hại người mà."
Lâm Tẫn Nhiễm nhắm mắt, cố gắng nhịn cơn đau đang cuộn trào trong lòng xuống. Lúc Nhuế Nhuế c.h.ế.t trong lòng cô, khắp người đều là m.á.u me, cô còn sống, nhưng Nhuế Nhuế lại bị tảng đá lạnh lẽo kia vùi lấp.
Nhuế Nhuế, do chị quá vô dụng...
"Từ đó tính tình Tam thiếu gia thay đổi rất lớn, thời gian đó cậu ấy còn vừa khóc vừa náo loạn muốn Đại thiếu gia đưa người đi tìm, cô nói xem Đại thiếu gia dẫn cô bé đó đi Tứ Xuyên, nhưng làm sao mà cậu ấy có thể biết sẽ xảy ra chuyện này chứ. Hơn nữa, khoảng thời gian đó Đại thiếu gia cũng không vui vẻ gì, ngày ngày tự nhốt mình ở trong phòng, cũng không cho ai vào... Aizz, còn có lão Chu nữa, một lần mất đi hai đứa con gái, thật là đáng thương. Này này, Tẫn Nhiễm, cô đi đâu vậy?"
Đột nhiên Lâm Tẫn Nhiễm đứng lên đi ra cửa, "Xin lỗi bác sĩ Dương, đột nhiên cháu cảm thấy không khỏe lắm."
"Không khỏe." Lão Dương vội ân cần nói, "Vậy cô về phòng nghỉ ngơi trước đi, ở đây cùng không có chuyện gì, cô yên tâm."
"Cảm ơn bác sĩ Dương."
Lâm Tẫn Nhiễm vội vàng đi ra khỏi phòng y tế, cô cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ là từ miệng người khác nghe được quá khứ của cô, Nhuế Nhuế của cô, còn có...bọn họ, trong lòng như muốn vỡ tan ra.
"Xoạt xoạt." Lâm Tẫn Nhiễm đi tới một góc nhỏ lấy bật lửa ra, nhưng cô ấn mấy lần bật lửa cũng không cháy được. Nỗi buồn trong lòng cô càng sâu, thậm chí ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc cũng hơi run run.
Đột nhiên, điếu thuốc bị người đứng đằng sau lấy mất.
Lâm Tẫn Nhiễm sững sờ, hoảng hốt quay đầu lại.