Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 21

Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:22:43
Lượt xem: 31

Lâm Tẫn Nhiễm nhìn anh một cái, "Chu tiên sinh, đương nhiên… sẽ không lừa tôi rồi."

 

Ồ, nói thật là miễn cưỡng.

 

"Vậy cô thử xem, có phải nguội rồi không?"

 

"Hả?"

 

"Tôi nói cô có thể uống thử."

 

Chu Chính Hiến vẫn ung dung nói, nhìn qua dáng vẻ của anh không hề giống đùa giỡn, nhưng muốn cô uống sao? Cô cũng không phải người bệnh mà.

 

Hình như Chu Chính Hiến nhìn thấu sự không vui của cô nên nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu, "Đây là thuốc bổ, cô yên tâm, không c.h.ế.t đâu."

 

Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm giật giật, người dưới mái hiên phải cúi đầu. Kim chủ muốn cô uống thì cô phải uống thôi.

 

Vì vậy Lâm Tẫn Nhiễm cầm lấy bát thuốc, nhẹ nhàng uống một ngụm, fuck... đắng quá.

 

Lâm Tẫn Nhiễm, "Không phải độ ấm rất thích hợp sao?"

 

Chu Chính Hiến cong ngón tay gõ trên mặt bàn, cốc cốc cốc, gõ từng cái từng cái, "Vậy à, tôi cảm thấy nguội hơn so với thường ngày, cô thử lại xem."

 

Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, lại uống một ngụm. Chu Chính Hiến liếc nhìn cô một cái, "Uống nhiều một chút, không phải như thế cô mới có thể cảm nhận được độ ấm của nó sao?"

 

"..."

 

Lâm Tẫn Nhiễm phối hợp uống một ngụm lớn, sau đó nói, "Tôi không cảm thấy... thôi bỏ đi, bình thường độ ấm anh uống ra sao, nếu không tôi mang về cho lão Dương đun lại cái mới."

 

"Không cần." Chu Chính Hiến đưa tay lấy lại bát thuốc trong tay cô, "Cô đã cảm thấy không nguội lắm thì tôi sẽ chấp nhận uống vậy."

 

Lâm Tẫn Nhiễm, "???"

 

Cái gì gọi là cô cảm thấy không nguội lắm? Cái gì gọi là chấp nhận uống vậy? Bát thuốc này chỉ còn lại một nửa thôi, chấp nhận rắm ấy.

 

"Chu tiên sinh, tôi thấy mình vẫn nên quay về lấy một bát thuốc khác."

 

"Quay về?" Chu Chính Hiến giống như cười mà không phải cười nhìn cô, "Lẽ nào cô muốn nói cho lão Dương biết là thuốc này đã bị cô uống hơn một nửa rồi, vì thế muốn bù lại một chút?"

 

"..."

 

Lần đầu tiên Lâm Tẫn Nhiễm phát hiện cô không có gì để nói. Người này... không phải là vì muốn uống ít thuốc một chút nên mới bày kế chứ?

 

"Đưa cho tôi." Chu Chính Hiến uống xong thuốc, đột nhiên chìa tay ra trước mặt cô.

 

Lâm Tẫn Nhiễm cụp mắt nhìn lòng bàn tay của anh, "Cái gì?"

 

"Mứt hoa quả."

 

Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại một chút, "Không phải anh không ăn sao?"

 

Chu Chính Hiến đáp, "Không phải cô nói là tôi sợ đắng sao?"

 

"Vậy không phải anh không sợ đắng sao?"

 

Chu Chính Hiến nhướng mày, "Tôi đã nói vậy sao?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm nhẫn nại nhìn anh, "Lần đầu tiên tôi đưa thuốc tới..." Đợi đã đợi đã, lần đầu tiên đưa thuốc tới, thuận tiện mang mứt luôn, anh lại không ăn, nhưng lúc đó cũng không nói là bởi vì không sợ đắng.

 

"Nhớ lại rồi sao?" Chu Chính Hiến cười cười, "Đi lấy đi, ngay bây giờ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-na-cua-em/chuong-21.html.]

 

Lúc Lâm Tẫn Nhiễm đi ra khỏi phòng, vẻ mặt rất khó coi, Chu Diễn nhìn cô với ánh mắt kì quái, "Cô sao vậy?"

 

"Có mứt hoa quả không? Ô mai cũng được."

 

"Hả?" Chu Diễn nghi ngờ, "Cô muốn ăn sao?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm híp mắt lại, "Không phải tôi, là thiếu gia nhà anh."

 

Chu Diễn: "..."

 

"Có hay không?"

 

"À, cô đợi chút, tôi cho người mang tới."

 

Chu Diễn sai người làm mang tới mấy loại mứt hoa quả, Lâm Tẫn Nhiễm nhận lấy rồi đưa vào trong phòng. Nhưng mà Chu Diễn đứng đằng sau vẫn chưa phản ứng lại được, đại thiếu gia muốn ăn mứt sao? Hello?

 

"Hành động cũng nhanh thật." Lúc Lâm Tẫn Nhiễm mang tới, Chu Chính Hiến đang đứng cạnh giá sách lấy sách.

 

"Chu Diễn là người anh huấn luyện, đương nhiên hành động phải nhanh rồi." Lâm Tẫn Nhiễm tiện đặt mứt hoa quả lên trên bàn làm việc, "Ăn đi."

 

Chu Chính Hiến khựng lại, "Chu Diễn đưa cho cô?"

 

"Nếu không đột nhiên anh sai tôi đi đâu mà lấy?" Lâm Tẫn Nhiễm liếc anh một cái, hai tay khoanh ở trước ngực.

 

Chu Chính Hiến cười nhạt, lấy một miếng mứt hoa quả bỏ vào miệng, "Ăn không ngon."

 

"Cái gì?"

 

"Tôi muốn ăn cái lần trước cô mang tới."

 

Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại một chút, thứ đó vốn là đồ của Vân Thanh, cô cũng không biết cậu ấy mua ở đâu, chẳng lẽ bây giờ muốn cô chạy đi hỏi sao?

 

"Chu tiên sinh." Lâm Tẫn Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói, "Không phải là anh đang đùa tôi đấy chứ?"

 

"Sao cô biết?" Chu Chính Hiến đi tới trước mặt cô, ngữ khí nói câu này của anh rất giống như đang nói "Sao thời tiết hôm nay lại đẹp như vậy".

 

Lâm Tẫn Nhiễm nghẹn lời, nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai người là một bước chân nên khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh thì hơi mệt mỏi.

 

"Lâm Tẫn Nhiễm." Chu Chính Hiến chậm rãi gọi tên cô, từng chữ từng chữ, giống như mỗi chữ đều lướt qua đầu lưỡi của anh. Trong lòng của Lâm Tẫn Nhiễm hơi căng thẳng, tiếp theo cô nghe giọng nói lạnh nhạt của anh vang lên, "Không phải cô nói tôi xấu xa sao, cô đã cho là thế, vậy trước mặt cô tôi nên làm đúng với những gì cô miêu tả."

 

Lâm Tẫn Nhiễm: "..."

 

Trả thù, hoàn toàn là trả thù!

 

Không phải là nói linh tinh sau lưng anh sao, thế mà lại dùng cách làm rất ấu trĩ này để trêu chọc cô!

 

Sau khi Chu Chính Hiến thả người, rốt cuộc Lâm Tẫn Nhiễm đen mặt đi ra khỏi thư phòng.

 

Một lúc lâu sau, Chu Diễn gõ cửa đi vào, "Thiếu gia, đây là tài liệu bọn họ đưa tới."

 

"Để xuống đi."

 

"Vâng." Chu Diễn đặt hợp đồng lên trên bàn, lúc muốn quay người lại thấy mứt hoa quả ở bên cạnh, anh ta do dự hỏi, "Lúc nãy Lâm Tẫn Nhiễm nói cậu muốn ăn mứt, cái này là thật sao?"

 

Chu Chính Hiến ngước mắt nhìn anh ta một cái, "Ừ."

 

Chu Diễn nhíu mày, "Cái đó... Cậu, không phải cậu không thích ăn mấy đồ thứ ngọt ngọt này sao?"

 

Chu Chính Hiến mím môi, là không thể ăn được chứ không phải không thích ăn.

Loading...