Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-30 19:55:43
Lượt xem: 53

Bao Thuần Bân thường nói, con người Lâm Tẫn Nhiễm rất lạnh lùng.

 

Quả thật, hôm nay cũng là một câu nói lãnh đạm của cô, nhưng cũng may Chu Chính Hiến là người không để ý cho lắm, sau khi anh nghe thấy cũng chỉ cười hiểu ý một tiếng sau đó đổi đề tài nói chuyện khác.

 

Bao Thuần Bân thở phào nhẹ nhõm, Ngô Quý Đồng ở một bên cũng thở phào một hơi…

 

Còn sắc mặt Lâm Tẫn Nhiễm thì vẫn không đổi, cô tiếp tục pha trà, đợi bọn họ có khuynh hướng ngừng lại thì mới lui sang một bên.

 

Vốn muốn thừa dịp lúc Bao Thuần Bân và Chu Chính Hiến nói chuyện mà không chú ý thì cô sẽ lén rời đi, nhưng không nghĩ tới Chu Chính Hiến mới ngồi một lúc đã muốn đi rồi.

 

“Bên kia Thời Uẩn còn hơn nửa tiếng sẽ kết thúc. Giáo sư, vậy tôi không phiền ngài nữa, đi trước đây.”

 

Bao Thuần Bân vội nói, “Cậu trực tiếp đi qua bên Thời Uẩn luôn à, tôi dẫn cậu đi nhé.”

 

“Không cần đâu.” Chu Chính Hiến nói, “Tôi biết lát nữa ngài còn có tiết dạy, ngài đi trước đi, tôi tự đi là được.”

 

“Cái này…” Bao Thuần Bân luôn rất nghiêm túc với chuyện dạy học, làm giáo sư nhiều năm như vậy quả thực chưa đi trễ bao giờ, nhưng đi như vậy cũng không phải đạo với khách, “Vậy như thế này đi, tôi để Tẫn Nhiễm đưa cậu đi, trường học nói nhỏ không nhỏ, đường đi còn rất lòng vòng nữa.”

 

Lâm Tẫn Nhiễm: “???”

 

“Tẫn Nhiễm, mau đưa Chu tiên sinh qua phòng hội nghị đi.”

 

“Cái này, thầy à… em nhớ hình như thầy có nói luận văn tuần này phải giao trước buổi trưa hôm nay. Vừa rồi em quên mất, nếu không bây giờ em đi giao trước nhé?”

 

“Giao luận văn cái gì.” Bao Thuần Bân liếc cô một cái, “Em còn không biết bên nào đang vội hơn à?”

 

Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm giật giật.

 

Chu Chính Hiến thấy vậy thì khẽ cười, “Không sao, Lâm tiểu thư có chuyện nên không cần phiền phức như thế.”

 

“Không có chuyện gì, cậu đừng nghe nó nói bậy.” Bao Thuần Bân liếc cô một cái, “Còn không mau đi đi.”

 

Lâm Tẫn Nhiễm: “…”

 

Đường lớn với hai hàng cây xum xuê, người đàn ông phía sau Chu Chính Hiến đẩy anh đi, mà Lâm Tẫn Nhiễm lại kéo Ngô Quý Đồng đang không biết đầu cua tai nheo gì đi theo phía sau.

 

Con đường này có nhiều học sinh đi lại, ở trên đường, ánh mắt của bọn họ đều lướt qua trên người Chu Chính Hiến ngồi trên xe lăn.

 

Người đàn ông ngồi trên xe lăn không có chút sợ hãi nào, vẻ mặt nhã nhặn, rất có phong thái của công tử nho nhã, tuy anh ngồi xe lăn hành động bất tiện, nhưng loại khí chất cao quý trên người lại không thể che giấu được. Dáng vẻ như vậy không thu hút ánh nhìn chú ý của đám thanh niên bọn họ cũng rất khó.

 

Lâm Tẫn Nhiễm thấy vậy thì thầm cảm thán cười một tiếng, quả nhiên Chu Chính Hiến vẫn là Chu Chính Hiến, cho dù ngồi xe lăn cũng vẫn có thể nổi bật như vậy.

 

“Sư tỷ, sư tỷ?!”

 

“Hả?”

 

Ngô Quý Đồng, “Chu tiên sinh gọi chị kìa, chị sao vậy... lại ngây người rồi.”

 

Lâm Tẫn Nhiễm hơi kinh ngạc, cô quay đầu nhìn Chu Chính Hiến, “Anh có chuyện gì à?”

 

Anh gọi cô sao? Lúc nào vậy?

 

Chu Chính Hiến ngước mắt nhìn cô, giọng nói điềm đạm thong thả, “Vốn muốn hỏi Lâm tiểu thư, đại khái còn xa lắm không, nhưng thấy cô vẫn luôn nhìn chân của tôi… Lâm tiểu thư có thắc mắc gì muốn hỏi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-na-cua-em/chuong-3.html.]

 

Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm hơi kinh ngạc, cô đang suy nghĩ tại sao anh lại ngồi xe lăn, nhưng không nghĩ tới lòng hiếu kỳ lại kéo cô đi xa như thế, nhìn đến nỗi ngây người.

 

Vừa định trả lời, Ngô Quý Đồng ở phía sau đột nhiên chọc vào eo của cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Sư tỷ, chị đừng có chạm vào nỗi đau của người ta.”

 

Ngô Quý Đồng nhận định Chu Chính Hiến là người tàn tật, trong lòng cậu nghĩ, những người bệnh này rất ghét người ta bàn luận đến mấy phương diện này của bọn họ.

 

Chu Chính Hiến, “Lâm tiểu thư?”

 

Dưới cái nhìn soi mói của Chu Chính Hiến, Lâm Tẫn Nhiễm “thẳng thắn” cười cười, “Không có thắc mắc gì, chỉ là chân của Chu tiên sinh…”

 

Lông mày của Chu Chính Hiến hơi nhíu lại, “Sao vậy?”

 

Mặt Lâm Tẫn Nhiễm không cảm xúc nói, “Chân đẹp, dài, thẳng, rất giống người mẫu, quả thật là chân đẹp.”

 

Chu Chính Hiến sửng sốt, khó có lúc… không phản ứng kịp, mà người theo sau lưng anh nghe thấy cũng sửng sốt.

 

Ngô Quý Đồng yên lặng che mắt, trong lòng thở dài, lá gan của sư tỷ cũng lớn quá rồi!

 

Tình huống hơi bế tắc, nhưng cũng may Chu Chính Hiến thường gặp qua những tình huống lớn, bất kể là chuyện vô lý nào anh cũng đều có thể hóa giải dễ dàng.

 

Sau khi sửng sốt trong chốc lát, anh cũng chỉ nở một nụ cười hiền hòa, trả lời, “Quá khen, bình thường thôi mà.”

 

Lâm Tẫn Nhiễm: “…”

 

Sau khúc dạo đầu không đầu không đuôi, bốn người chậm rãi đi tới phòng hội nghị.

 

Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại trước cửa, người còn chưa bước vào đã có thể cảm nhận được những tiếng kinh hoàng vang lên liên tiếp bên trong. Ngô Quý Đồng người dài thò đầu vào xem, nói chứ, Chu Chính Hiến còn chưa đi vào thì làm sao cậu dám vào trước chứ.

 

“Chu tiên sinh, vị đàn anh bên trong là em trai của anh à?” Ngô Quý Đồng hỏi.

 

Chu Chính Hiến gật đầu: "Ừ."

 

"Tôi cũng nghĩ vậy, hai người các anh có mấy phần giống nhau, nhưng Chu tiên sinh thì nhìn hiền lành hơn nhiều."

 

Hiền lành hơn?

 

Lâm Tẫn Nhiễm nhìn Ngô Quý Đồng một cái, trẻ con đúng là trẻ con, chuyện gì cũng chỉ nhìn bề ngoài. Có những người nhìn qua rất hiền lành vô hại, nhưng thực chất là gian xảo nhất.

 

Mà vị Chu tiên sinh "hiền lành" đang đứng trước mặt cậu chính là đại biểu điển hình nhất.

 

"Chu tiên sinh, nếu đã đưa đến rồi, vậy tôi đi trước nhé." Lâm Tẫn Nhiễm nói với Chu Chính Hiến.

 

"Sư tỷ, đến cũng đến rồi, chúng ta đi vào trong xem đi." Ngô Quý Đồng nói.

 

Lâm Tẫn Nhiễm không để ý cậu ta, chỉ nói với Chu Chính Hiến, "Chu tiên sinh, tạm biệt."

 

Chu Chính Hiến cũng không ngăn cản cô, chỉ khẽ gật đầu, "Phiền cô rồi."

 

Lâm Tẫn Nhiễm "thân thiện" cười một tiếng, "Không phiền."

 

Dứt lời, cô liền quay đầu đi, chỉ là một khắc vừa quay người, nụ cười "thân thiện" cũng biến mất hoàn toàn.

 

Nhìn theo bóng lưng của Lâm Tẫn Nhiễm, Ngô Quý Đồng nghi ngờ gãi gãi sau gáy, "Hôm nay sư tỷ làm sao vậy, vội đi đầu thai sao?"

Loading...