Mặt Nạ Của Em - Chương 39
Cập nhật lúc: 2024-10-08 16:14:01
Lượt xem: 30
Hoắc Vạn Quân chỉ nhìn thoáng qua Lâm Tẫn Nhiễm, mà Lâm Tẫn Nhiễm lại hơi cúi đầu cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình. Đợi đến khi thấy Hoắc Vạn Quân đi ra khỏi thư phòng, cô mới cong môi cười.
"Còn cười?" Thanh âm trầm thấp của người phía sau chiếc bàn vang lên, "Qua đây."
Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu nhìn anh một cái, người đàn ông mặc chiếc áo sơ-mi màu trắng ngồi sau chiếc bàn, trên mũi là chiếc kính gọng vàng, sự lịch sự, tuấn tú không thể nói hết được.
Lâm Tẫn Nhiễm bĩu môi, bưng bát thuốc đến bên cạnh anh, "Cũng may thuốc còn chưa quá nguội, anh mau uống đi."
Chu Chính Hiến không nhúc nhích, anh dựa vào ghế, nhàn nhã nhìn... môi của Lâm Tẫn Nhiễm. Nếu như lần trước nói cô say anh còn ngạc nhiên, nụ hôn ngày hôm qua chính là muốn thử xem bản thân ngoại trừ kinh ngạc còn có gì khác nữa không.
Vì vậy, bây giờ Chu Chính Hiến đã có thể kết luận rằng, ngoại trừ kinh ngạc anh còn cảm thấy rất tốt nữa.
"Anh nhìn gì vậy?" Mặt Lâm Tẫn Nhiễm không cảm xúc, "Chu tiên sinh, tôi cảm thấy có vài chuyện tôi phải nói rõ ràng mới được."
Chu Chính Hiến giơ tay, "Cô nói đi."
"Nói đơn giản một chút, tôi bán nghệ." Lâm Tẫn Nhiễm hơi cúi người, nhìn thẳng vào ánh mắt lười biếng nhưng lại sắc bén của Chu Chính Hiến, "Không bán thân."
Chu Chính Hiến thấp giọng hỏi, "Cho nên?"
Lâm Tẫn Nhiễm đứng thẳng lên, "Cho nên, anh không cảm thấy chuyện ngày hôm qua quá đột ngột à?"
Chu Chính Hiến nhướng mày, trên gương mặt thấp thoáng sự dịu dàng, "Cô cảm thấy đột ngột à? Cũng phải, tối hôm đó tôi cũng cảm thấy cô phóng túng quá rồi."
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
"Có qua có lại là điều nên làm." Vẻ mặt Chu Chính Hiến như muốn nói "tôi không làm sai bất kì chuyện gì hết", chậm rãi nói, "Thương nhân chúng tôi không bao giờ để mình chịu thiệt thòi đâu."
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
Chu Chính Hiến không để ý sắc mặt của cô, thong thả cầm bát thuốc uống hết, uống một hớp còn không quên đánh giá, "Haizz, đắng quá."
Lâm Tẫn Nhiễm không để ý đến anh.
"Mứt đâu?" Chu Chính Hiến đưa tay đòi cô.
Lâm Tẫn Nhiễm nổi nóng, theo bản năng đánh vào tay anh một cái, "Không có!"
Tiếng đánh lanh lảnh, Chu Chính Hiến cứng đờ, đôi mắt tràn ngập sự kinh ngạc nhìn lòng bàn tay.
Lâm Tẫn Nhiễm không phát hiện sự khác thường của anh, cũng không quay đầu lại đã đi ra cửa, thuận tiện bỏ lại một câu, "Sai Chu Diễn lấy cho anh đi, tôi rất bận, phải về phòng y tế đây."
Thư phòng lại trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Chu Chính Hiến mới chậm rãi ngẩng đầu, anh nhìn thư phòng trống không, trong lòng như bị một tảng đá mạnh mẽ đập trúng.
...
"Uống nhiều sữa bò một chút, em xem em đi, chả cao chút nào cả."
Cô bé 15 tuổi lườm anh một cái, "Là giá sách của anh quá cao thì có, chứ không phải em không đủ cao." Dứt lời, cô kéo góc áo anh, "Anh lấy giúp em đi, em muốn quyển "Kinh Thi" (1) ở trên cao nhất đó."
(1) Kinh Thi là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Các bài thơ trong Kinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu đến giữa thời Xuân Thu, gồm 305 bài thơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-na-cua-em/chuong-39.html.]
"Kinh Thi?" Anh cười khẽ một tiếng, "Em đọc có hiểu không?"
"Đừng coi thường người ta." Cô bé chớp chớp mắt, hàng lông mi cong vút như cây quạt nhỏ, "Mau lấy cho em đi."
Anh quay người lấy quyển sách xuống, nhưng lại không đưa cho cô, mà bản thân lại tùy ý lật một trang, "Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tức (2)... Nhiên Nhiên, cái này nói về tình yêu đấy."
(2) Dịch nghĩa: Núi nam có cây cao mà trụi cành, cho nên không có bóng mát.
"Ồ."
"Trẻ con đừng xem cái này."
"Bảo thủ, em còn nhỏ lắm sao? Lớp em đã có nhiều người yêu đương rồi đó." Nói xong, cô bé liền nhón chân muốn lấy quyển sách trên tay anh, nhưng chiều cao không đủ, thậm chí một góc nhỏ của quyển sách cũng không chạm vào được.
"Được rồi, vậy đoán xem nó đang ở trong tay nào của anh, đoán được thì anh đưa cho em." Anh giấu quyển sách ra phía sau, vui vẻ đùa giỡn với cô bé kia.
Con ngươi đen kịt của cô bé đảo qua đảo lại, "Bên trái."
Sau lưng, anh lặng lẽ chuyển quyển sách bên tay trái sang tay phải, sau đó đưa tay trái ra phía trước, mở ra cho cô xem, "Đoán sai rồi."
"Bốp!" Như mọi khi, cô bé dứt khoát đánh vào tay anh một cái, "Anh trêu em."
"Ừ, em cũng biết hả?" Anh lắc đầu thở dài, "Bao nhiêu lần rồi, không tiến bộ chút nào."
"..."
Thời gian trôi qua, dường như Chu Chính Hiến nhìn thấy được cô bé đó đứng trước giá sách nhón chân lấy sách, cũng thấy được dáng vẻ thở phì phò của cô bé khi đập vào lòng bàn tay anh. Chu gia này, trước mặt anh, mỗi người đều nơm nớp lo sợ, quy củ, cũng chỉ có cô bé đó mới dám nghịch ngợm như vậy thôi.
Chu Chính Hiến cười khổ, chậm rãi đưa tay bóp mi tâm, sao anh có thể nghĩ Lâm Tẫn Nhiễm là cô bé ấy chứ, ngoại trừ việc dám to tiếng trước mặt anh ra thì hai người không giống nhau chút nào.
Một ngây thơ hoạt bát, một lạnh lùng cô độc, tính tình hai người hoàn toàn trái ngược.
Quan trọng là Chu Nhiên đã chết... c.h.ế.t cũng 10 năm rồi.
-----------------------------------
Lâm Tẫn Nhiễm quay lại trường học, lúc vừa về tới ký túc xá thì ánh mắt của hai người bạn cùng phòng nhanh chóng b.ắ.n thẳng về phía cô. Hồi trước còn để ý lễ nghi với phép lịch sự, Lâm Tẫn Nhiễm nhìn bọn họ một cái, "Có chuyện gì sao?"
Bạn cùng phòng Dao Dao vội lắc đầu, nhưng rồi lại giống như gà con mổ thóc, gật gật đầu.
Lâm Tẫn Nhiễm, "Nói đi, chuyện gì?"
Dao Dao tiến lên phía trước, "Tẫn Nhiễm, nghe nói cậu và Trần Húc Dương yêu nhau à?"
Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, "Hả?"
"Trần Húc Dương đó, chính là người ở lớp bên cạnh, cái người rất đẹp trai rất lợi hại ý."
Lâm Tẫn Nhiễm không thể tưởng tượng nổi, bật cười một tiếng, "Cậu nghe được tin tức vô căn cứ này từ đâu vậy?"
"Vô căn cứ? Không phải chứ? Chính miệng Trần Húc Dương nói là thích cậu mà, sao lại vô căn cứ được?"
Chính miệng nói thích cô? Khi nào? Tại sao cô không biết?