Mặt Nạ Của Em - Chương 53
Cập nhật lúc: 2024-10-11 19:44:36
Lượt xem: 21
"Cái gì?" Lâm Tẫn Nhiễm cười nhạo, "Anh nói tôi thích cậu ấy?"
Sắc mặt Chu Chính Hiến trầm xuống, nhưng tâm trạng của người phụ nữ ngồi trên giường vẫn rất bình thản, "Chu tiên sinh, với tư cách là người làm thuê cho Chu gia, tôi còn là người rất đúng mực. Dựa vào thân phận và địa vị của Tam thiếu gia thì người bình thường như chúng tôi không với tới được đâu."
Trong lòng Chu Chính Hiến có một nỗi buồn không tên.
Người trước mắt này ngoài miệng nói là "Không dám trèo cao", nhưng trong mắt lại tràn đầy sự tùy ý và bất cần, "Anh yên tâm, ngoại trừ vì cố gắng hết sức bảo vệ thiếu gia của các người ra, thì tôi cũng chỉ coi Chu Duy Ân là một người bạn, chỉ thế mà thôi."
"Bạn?" Chu Chính Hiến hơi cúi người, bởi vì động tác này mà khoảng cách của hai người lập tức được kéo gần, "Lâm Tẫn Nhiễm, là bạn cũng không cần cô phải che chở cho nó như thế. Nếu như mảnh thủy tinh này không phải đ.â.m vào tay, mà là đ.â.m vào chỗ nào nguy hiểm, thì cô còn muốn cái mạng nữa không?"
Lâm Tẫn Nhiễm ngây người, lời này của anh... đúng là thiên vị cô, anh đang quan tâm cô sao?
"Sẽ không đâu, tôi nhìn rất chuẩn." Lâm Tẫn Nhiễm cười nhạt, "Thêm nữa... tôi rất yêu quý cái mạng này."
Chu Chính Hiến nhìn cô, sau đó đứng lên, giọng nói lạnh lẽo lại cứng rắn, "Đi thôi, cùng tôi về nhà."
Lâm Tẫn Nhiễm mím môi, một tay nâng tay còn lại, đứng lên, "Chu tiên sinh, tôi vẫn chưa hỏi tại sao đột nhiên anh cũng ở quán bar vậy, lúc này đúng ra anh đang ở Bắc Kinh chứ nhỉ?"
"Vừa mới về." Chu Chính Hiến mở cửa, quay đầu nhìn cô một cái, "Vẫn may là về sớm trước thời gian."
"..."
Chuyện Chu Duy Ân gây sự ở quán bar bị Chu Chính Hiến đè xuống, vì vậy Hoắc lão phu nhân và mấy vị trưởng bối cũng không biết. Mà Lâm Tẫn Nhiễm cũng bởi vì bị thương nên không đi làm được, vốn cô muốn trực tiếp về trường học, nhưng Chu Chính Hiến nói chuyện này coi như là tai nạn lao động, Chu gia có nghĩa vụ chăm sóc cô, trị liệu cho đến khi cô khỏi hẳn.
Ngày hôm sau, Lâm Tẫn Nhiễm vừa tỉnh dậy có người gõ cửa phòng cô.
Cô đi ra mở cửa, chỉ thấy một cô gái khoảng 18 đến 19 tuổi đứng trước cửa, "Lâm tiểu thư, chị tỉnh rồi."
"Xin hỏi cô là?"
"Em là Chu Phiêu Dật, à... chị gọi em Phiêu Phiêu là được rồi, em tới để chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của chị."
"Hả?" Lâm Tẫn Nhiễm hơi nhíu mày, "Em tới để chăm sóc chị?"
"Vâng, Đại thiếu gia bảo em gần đây cứ đi theo chị là được."
"À, không nghĩ tới Chu gia cũng có lúc có tình người như thế."
Phiêu Phiêu ngại ngùng cười, "Thiếu gia luôn tốt như thế, bình thường chị hay chăm sóc anh ấy, cho nên thiếu gia nhất định sẽ sắp xếp mọi chuyện giúp chị sau khi chị bị thương."
Lâm Tẫn Nhiễm liếc nhìn cô gái trước mắt một chút, "À."
Dưới sự giúp đỡ của Phiêu Phiêu, cô rửa mặt xong xuôi, ở trong phòng ngẩn người Lâm Tẫn Nhiễm cũng cảm thấy vô cùng tẻ nhạt, vì vậy muốn đi ra ngoài một chút. Nhưng sau khi ra đến cửa, cô gái này vẫn đi theo cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-na-cua-em/chuong-53.html.]
"... Nếu không thì em tự đi làm chuyện của em đi, chị tùy tiện đi lòng vòng là được." Rốt cuộc Lâm Tẫn Nhiễm không nhịn được phải lên tiếng.
Phiêu Phiêu ngoan ngoãn đáp, "Em vẫn nên đi với chị thì hơn, lỡ chị có chuyện gì thì còn giao cho em."
"Chị không có chuyện gì cả."
Vẻ mặt Phiêu Phiêu rất chân thành, "Nhưng lỡ như có chuyện thì sao?"
"..."
Không quẳng được cô ấy đi, cô không thể làm gì khác đành mang theo cô ấy, hai người đi tới phòng y tế, người bên trong đang bận rộn, sau khi nhìn thấy cô liền vội vã đi tới trước mặt, "Ôi trời, tay cô không sao chứ?"
Bọn họ đều biết tối hôm qua Lâm Tẫn Nhiễm đi ra ngoài đón Tam thiếu gia của bọn họ, "Nghe Tiểu Thụy nói, cô trổ tài ở quán bar à, anh ta nói một người đàn ông như anh ta còn không dám đi lên, mà cô thì ngược lại, liều mạng xông lên."
Người thanh niên tối qua đi theo Lâm Tẫn Nhiễm đón người gãi gãy sau gáy, "Lúc đó tôi sợ đến nỗi choáng váng luôn."
Lâm Tẫn Nhiễm cười: "Hồi trước tôi từng tập võ."
"Tập võ... cô lợi hại thật đấy!"
"Nhưng dù thế nào cô cũng là con gái, nếu như trên tay có sẹo thì không ổn đâu."
"Ai nói sẽ có sẹo, tôi tuyệt đối sẽ không để tay cô ấy có sẹo!" Đột nhiên ngoài cửa, một giọng nói tràn ngập sự phẫn nộ và lo lắng.
Mọi người theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy Chu Duy Ân vô cùng lo lắng đang đi đến, nhưng không giống dáng vẻ của chàng trai trẻ tuổi đẹp trai như thường ngày, Chu Duy Ân hôm nay hơi thê thảm.
Mặt mũi, cũng bị đánh rất thảm...
Lâm Tẫn Nhiễm nghẹn họng, chờ Chu Duy Ân tới gần, cô mới cười nói, "Hôm qua đèn ở đó không đủ sáng nên không nhìn rõ, thì ra cậu thực sự bị đánh thành đầu heo rồi."
Mọi người yên lặng đổ mồ hôi, cũng chỉ có Lâm Tẫn Nhiễm dám nói thẳng như thế. Bọn họ nhìn Chu Duy Ân, nhưng không nghĩ tới Chu tam thiếu gia ngang ngược của bọn họ không nghe thấy, ngược lại còn kéo tay Lâm Tẫn Nhiễm, vẻ mặt cực kỳ chân thành, "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp tay cô hoàn hảo không một khuyết điểm."
Lâm Tẫn Nhiễm liếc anh ta một cái, "Cậu không gây sự với tôi thì đã là hạnh phúc lắm rồi."
Chu Duy Ân ho khan, hơi lúng túng, "Tối qua tôi uống nhiều..."
"Tôi biết cậu uống nhiều, cho nên làm phiền Tam thiếu gia sau này ít làm loạn như vậy nữa."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ không làm vậy nữa!"
Lâm Tẫn Nhiễm rút cánh tay ra, khó chịu nói, "Được rồi cậu mau để người ta bôi thuốc lên mặt đi, hừ, Ngô Ngạn Tổ (1) sống sờ sờ mà lại biến thành Nhạc Vân Bằng (2)."
(1) Ngô Ngạn Tổ: là nam diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông. Khởi nghiệp từ năm 1998, tính đến nay anh đã đóng hơn 40 phim
(2) Nhạc Vân Bằng: Danh hài nổi tiếng của Trung Quốc. Có ngoại hình béo tròn mũm mĩm.