Mặt Nạ Của Em - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-10-13 17:12:11
Lượt xem: 24
Chu Chính Hiến không lên tiếng, ánh mắt nhìn sang đầu gối của cô. Đầu gối sưng đỏ bị rách da, vết thương bị đá cứa vào nên có m.á.u chảy ra, nhìn qua rất đáng sợ.
"Ôi!" Triêu Triêu ở bên cạnh cũng thấy được, lập tức khóc lớn, "Chị ơi, chị có đau không, hu hu hu, Triêu Triêu sai rồi...."
Lâm Tẫn Nhiễm vỗ vỗ vai của Chu Chính Hiến, "Anh thả tôi xuống đi."
Nhưng người phía sau không có ý động đậy, Lâm Tẫn Nhiễm hết cách, không thể làm gì khác hơn đành dùng tư thế này vỗ vỗ đầu của Triêu Triêu, "Em đừng khóc, vết thương nhỏ thôi mà."
Triêu Triêu nức nở, "Nhưng chảy m.á.u rồi."
"Thực sự không sao mà..."
Lâm Tẫn Nhiễm còn chưa nói hết lời, đã nghe người ôm mình cực kỳ lạnh lùng nói, "Triêu Triêu, tự đến thư phòng phạt đứng, đợi lát nữa cậu sẽ cho người qua trông chừng."
Triêu Triêu mới vừa khóc nhỏ lại, thì lại càng khóc lớn hơn, "Hu hu hu... biết rồi ạ..."
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
Sắc mặt của Chu Chính Hiến rất khó coi, trực tiếp ôm lấy Lâm Tẫn Nhiễm đi ra khỏi vườn hoa. Một người hầu yên phận cúi đầu đứng chờ ở một bên, sau khi Chu Chính Hiến đi ngang qua lại lén lút ngẩng đầu nhìn mấy lần, Đại thiếu gia... ôm một cô gái?
Chờ chút, không phải Đại thiếu gia bị bệnh sao?
"Tôi đi xem xem!"
"Anh ba!" Thiệu Tố Oánh kéo Chu Duy Ân lại, "Lúc này anh đừng đi làm bóng đèn nữa, Lâm Tẫn Nhiễm đã có anh cả ở đó là đủ rồi."
"Em nói cái gì? Anh là bóng đèn? Chu Chính Hiến mới là bóng đèn của anh và Lâm Tẫn Nhiễm đó!" Lời này vừa nói ra, những người khác trong đình đều nhìn anh ta. Tô Căng Bắc ồ một tiếng, nhướng mày nhìn Chu Thời Uẩn, "Không phải chứ Chu bảo bối.... nhà các anh còn có vở kịch như thế này à?"
Ánh mắt của Chu Thời Uẩn cũng trầm xuống, anh ta có thể nhìn ra anh cả thích Lâm Tẫn Nhiễm, nhưng Chu Duy Ân... thằng nhóc này chắc là cố tình làm ầm ĩ thôi, ai cũng biết nó thích nhất là đối nghịch với anh cả mà.
"Uống trà." Chu Thời Uẩn đưa cho Tô Căng Bắc một chén trà. Tô Căng Bắc nhấp một ngụm, "Ha ha, xem ra hoa đào của Lâm Tẫn Nhiễm nhiều thật đấy, anh cả có thể phải tốn chút tâm tư rồi."
Chu Thời Uẩn cười lạnh một tiếng, "50 bước cũng đừng cười 100 bước." (1)
(1) 50 bước đừng cười 100 bước: sai lầm giống như thì đừng nên cười nhau.
Tô Căng Bắc, "???"
Chu Chính Hiến trực tiếp ôm cô đến phòng của anh, trên đường đi, tư thế của hai người nhận được vô số ánh mắt của người khác,
Sau khi thả cô trên ghế sofa, Chu Chính Hiến muốn đi ra cửa gọi người, nhưng anh vừa đứng lên thì bị Lâm Tẫn Nhiễm kéo lại, "Phòng anh có một hòm thuốc nhỏ, dùng mấy thứ trong đó là được rồi."
Chu Chính Hiến nhíu mày, "Tôi đi gọi lão Dương."
"Chuyện nhỏ thế này không nên phiền bác sĩ Dương đâu, hơn nữa bản thân tôi cũng là bác sĩ mà." Lâm Tẫn Nhiễm chỉ chỗ cho anh, "Ở đó đó, đi lấy đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-na-cua-em/chuong-63.html.]
Chu Chính Hiến yên lặng một lúc rồi vẫn nghe lời. Sau khi anh mang hòm thuốc tới lại tự mình ngồi trước mặt cô, lấy thuốc khử trùng bên trong ra.
Lâm Tẫn Nhiễm cũng không cản anh, hai tay ôm trước n.g.ự.c nhìn anh.
Chu Chính Hiến lấy tăm bông rồi thấm một chút nước khử trùng, từng chút từng chút rửa vết thương cho cô, "Đau không?"
Lông mày khẽ nhíu của Lâm Tẫn Nhiễm bởi vì câu nói này của anh mà buông lỏng một chút, "Không đau."
Tay của Chu Chính Hiến khựng lại, ngước mắt nhìn cô, "Cô bướng bỉnh cái gì?"
"Anh cảm thấy tôi đang bướng bỉnh sao?" Lâm Tẫn Nhiễm mỉm cười, "Một chút vết thương này không gọi là đau đâu."
Chu Chính Hiến híp mắt lại, "Vậy vết thương như thế nào mới làm cho cô cảm thấy đau?"
Lâm Tẫn Nhiễm sững sờ, giọng nói trở nên lạnh lùng, "Tôi cũng không biết nữa."
Bởi vì đã từng quá đau, cho nên cảm thấy không có gì đáng khó chịu nữa.
Lông mày dần dần nhíu lại, trong lòng của Chu Chính Hiến tràn ngập sự nghi ngờ, dường như người con gái trước mắt là một lớp sương mù, khiến anh rất tò mò, rốt cuộc quá khứ của cô ra sao...
"Đừng nhíu mày, chỉ là đầu gối bị thương thôi, tôi cũng không c.h.ế.t mà." Lâm Tẫn Nhiễm rướn người về phía trước, đưa ngón tay day day mi tâm của anh.
Chu Chính Hiến sững sờ, ngước mắt nhìn cô.
Tay của cô đặt trên mi tâm anh nhẹ nhàng day day, đôi môi mỏng khẽ mở, "Chu tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một câu hỏi không?"
Ánh mắt của Chu Chính Hiến trầm xuống, "Hỏi đi."
"Anh đang theo đuổi tôi sao?"
Không khí yên tĩnh trong vài giây, gương mặt Chu Chính Hiến không cảm xúc nhưng khóe miệng hơi cong lên, anh cụp mắt tiếp tục xử lý vết thương của cô, "Sao vậy, phát hiện ra rồi hả?"
Lâm Tẫn Nhiễm sững sờ, đúng là không ngờ anh lại trực tiếp thừa nhận như thế, "Ừ... nghe Thiệu Tố Oánh và Chu Duy Ân nói là anh giả vờ bị bệnh, mục đích là vì muốn lừa tôi quay về, Chu tiên sinh, tôi cần anh phải tốn sức lực lớn như vậy sao?"
Chu Chính Hiến chậm rãi nói, "Ý của em là, anh không cần tốn nhiều sức lực em cũng sẽ ở lại bên cạnh anh à?"
Lâm Tẫn Nhiễm do dự, lúc mở miệng lại hơi tùy tiện, "Thực ra chỉ cần Chu tiên sinh hi sinh sắc đẹp nhiều một chút thì tôi cũng có khả năng trúng chiêu đó."
"Thật không?" Chu Chính Hiến ngước mắt.
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn đôi mắt sâu thẫm đen kịt như mực của anh, yếu ớt gật gật đầu.
Chu Chính Hiến khẽ cười một tiếng, anh để tăm bông và thuốc khử trùng xuống, đột nhiên đứng lên đưa tay kéo cô vào trong lồng n.g.ự.c của mình.
Lâm Tẫn Nhiễm không phản ứng kịp, chỉ theo bản năng đưa tay chống trước n.g.ự.c của anh. Một giây sau, bên tai của cô nóng lên, chỉ cảm thấy anh dựa vào sau tai cô nói, "Vậy để anh thử xem nhé."