Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-08-30 21:20:21
Lượt xem: 45
Sau khi Sở Cảnh Hòa chuẩn bị tốt dây nho, Tống Đại mới vừa tỉnh ngủ, mới một đêm, trước cửa cũng đã trống rỗng xuất hiện dây nho xanh biếc, trong lòng xúc động vô hạn.
"Qua nửa tháng nữa hẳn là có thể ăn." Sở Cảnh Hòa thay một thân bộ đồ vải thô màu sậm.
Tống Đại vội vàng đứng dậy hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
"Đến ruộng mía thu hoạch mía làm đường phèn cổ pháp."
"Chờ chút, em cũng đi theo anh." Tống Đại vội vã thay một thân xiêm y đơn giản nhẹ nhàng, lại vội vã buộc tóc.
Sở Cảnh Hòa đứng ở cạnh cửa, dịu dàng nói: "Không vội."
"Được rồi, đi thôi." Tống Đại đơn giản buộc tóc đuôi ngựa, nhảy đến bên cạnh anh.
Sở Cảnh Hòa vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh tóc của cô, vuốt mái tóc đang vểnh lên của cô: 'Đi thôi.
Hai người vừa ăn vừa thu hoạch mía, thu những cây mía này vào trong không gian, mang về căn cứ, chuẩn bị ép thành nước mía.
Sở Cảnh Hòa chặt bỏ một đoạn mía, gọt vỏ mía, chặt thành từng đoạn từng đoạn nhỏ đặt vào trong một chiếc túi nilon.
Tiếp theo anh hơi cúi đầu, ngậm mía từ đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng nói: "Ngọt quá."
Sở Cảnh Hòa nhìn cô một cái, ánh mắt dịu dàng như hồ nước mùa hè dịu dàng nhất, khiến tâm thần cô khẽ động.
Tống Đại tự mình ăn một đoạn, lại cầm lấy một đoạn mía đưa cho Sở Cảnh Hòa: "Ăn."
Tống Đại bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay để lại nước mía trở nên nóng lên, vội vàng dùng khăn giấy lau sạch sẽ, vội vã dùng làm việc che giấu.
Hai người cùng nhau đến ruộng mía, mía mọc rất tốt, Tống Đại giơ tay lên vung ra một đạo phong nhận, giống như thái rau, những mía này liền ngã xuống.
Hoắc Bình cười: "Sáng sớm hôm nay thức dậy, vừa lúc nghe người ta nói anh muốn làm rượu nho, lại nhìn thấy những cây mía này, liền nhớ tới chuyện này."
Hoáắc Bình vừa đi ra, đã nhìn thấy trên mặt đất đột nhiên toát ra một đống lớn mía, nhớ tới chuyện sáng nay nghe người nói đến, hỏi: "Là muốn chuẩn bị làm đường phèn ủ rượu sao?"
Sở Cảnh Hòa phủi nước trên tay, đáy mắt thu lại ý cười dịu dàng, như cười như không ngưng Hoắc Bình: "Tin tức của anh thật linh thông."
Mía vừa chặt xuống, cần rửa sạch bùn đất phía trên, Tống Đại câm một chiếc thùng gỗ lớn chứa đầy nước, lại c.h.é.m mía thành một đoạn ngắn dài bằng cánh tay, rửa sạch từng cái mội.
"Nhiều mía như vậy muốn ép nước nhưng là một công trình lớn, chúng ta hiện tại không có máy ép nước, chỉ có thể dùng phương pháp truyền thống ép, rất phí công, tôi tới giúp các người nhé." Hoắc Bình nhìn Tống Đại nói.
Nửa năm nay vẫn như vậy, thậm chí chỉ cần có tâm, ngay cả bữa tối bọn họ ăn gì cũng có thể biết.
Mấy người đàn ông này, trên mặt giả bộ nhân mô cẩu dạng, sau lưng đi nhớ thương có được vợ người khác, thời thời khắc khắc mơ ước, nội tâm Sở Cảnh Hòa chán ghét tới cực điểm.
Sở Cảnh Hòa nhíu mày, người trong căn cứ đều có chuyện cần làm, sẽ không nhàn rỗi không có việc gì nghị luận những người khác, trừ phi Hoắc Bình luôn nói bóng nói gió hỏi thăm, thời thời khắc khắc chú ý chuyện của hai vợ chồng bọn họ.
Sẽ không làm phiên đến anh chứ?" Tống Đại hỏi.
Tống Đại đi tới bên người Sở Cảnh Hòa cảm thán nói: "Hoắc Bình thật sự là người thành thật, chờ ủ rượu xong, chúng ta nhất định phải chia cho anh ấy nhiều chút."
Hoắc Bình nhướng mày cười: "Chỉ cân có thể giúp được cô là được, nơi này để cho tôi tới, cô ở bên cạnh nghỉ ngơi trước."
"Tốt lắm, chờ rượu nho ủ xong, tôi nhất định chia cho anh một phần." Tống Đại hứa hẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-the-ap-den-dung-hong-cuop-duoc-vo-cua-toi/chuong-172.html.]
"Không hề phiền toái, hôm nay tôi vốn không có việc gì làm."
Nói xong, Hoáắc Bình liền bắt đầu động thủ.
Hoắc Bình vui vẻ lắc đầu, có thể giúp Tống Đại, lộ mặt biểu hiện chính mình ở trước mặt cô, anh ta vui vẻ cũng không kịp, làm sao sẽ ngại phiền toái.
Người thành thật? Anh ta có gì thành thật? Lần trước anh suýt đ.â.m c.h.ế.t chồng em đấy.
Sở Cảnh Hòa chỉ cảm thấy một ngụm m.á.u chặn ở ngực, tức giận hai mắt tối sầm. Mấy người đàn ông không biết xấu hổ này, thật sự là ai cũng ghê tởm, hết lần này tới lần khác ở trước mặt Tiểu Đại biết làm bộ làm tịch nhất.
Chịu đựng lửa giận hừng hực trong lồng ngực, Sở Cảnh Hòa ngậm nụ cười ôn nhuận đáp ứng: "Ừ, chờ làm xong, anh sẽ đưa cho anh ta.
Hoắc Bình sau khi rửa sạch cối đá, liền đổ mía vào bên trong, cầm lấy một chiếc búa gỗ lớn dùng sức gõ, chậm rãi ép mía cứng rắn nát thành mềm, mạnh mẽ dùng phương pháp thủ công ép nước mía ra. Sau đó lại vớt cặn bã trong cối đá ra, múc nước mía ra đặt vào trong thùng chuyên chuẩn bị.
Nước mía tươi mới ép lấy màu xanh biếc, chỉ ngửi thôi đã có một loại hương vị thanh ngọt thấm vào ruột gan.
Nhưng mà lúc này mới chỉ ép một cây mía, mía còn dư lại còn nhiều, đập nửa giờ, mặt trời lên cao, nhiệt độ cũng dần dần nóng lên, Tống Đại thấy trên đầu Hoắc Bình toát ra mồ hôi, biết anh ta khẳng định mệt mỏi, chủ động tiến lên đề xuất luân phiên.
"Nghỉ ngơi một lát đi, để tôi."
Ai ngờ Hoắc Bình chỉ là từ trong quần áo lấy ra một bao khăn giấy lau chùi, cười lắc đầu nói: "Không có việc gì, tôi còn sức lực, cô đi nghỉ ngơi đi."
"Tôi đã nghỉ ngơi nửa giờ rồi, đến lượt tôi đổi anh, đừng cậy mạnh." Tống Đại giơ tay, lấy mu bàn tay che ánh nắng gay gắt của hải đảo nói.
Hoắc Bình sờ khăn mát thấm ướt trong lòng vui mừng, ngũ quan cường tráng đều nhu hòa hơn, thấp giọng nói: "Cám ơn."
"Để tôi đi." Sở Cảnh Hòa đứng ra cắt đứt đối thoại của hai người, thanh tuyến hơi trâm xuống, ánh mắt cảnh cáo nhìn Hoắc Bình.
Hoắc Bình và Tống Đại ngồi ở chỗ râm mát, càng không ngừng dùng khăn giấy lau mồ hôi, lông n.g.ự.c không ngừng phập phồng thở dốc.
Sở Cảnh Hòa nhận lấy búa gỗ lập tức phản ứng lại, mình lại bị tính kế.
Hoắc Bình hơi cúi đầu, đưa búa gỗ trong tay cho Sở Cảnh Hòa: "Cũng được."
Tống Đại lấy khăn ướt bọc hai khối băng nhét vào tay Hoắc Bình: "Dùng cái này đi, hạ nhiệt độ nhanh.”
"Nhưng tôi thực sự không mệt mỏi." Hoắc Bình ngẩng đầu nhìn mặt trời, còn nói thêm: "Hơn nữa mặt trời lớn như vậy, cô sẽ rám nắng."
Hoắc Bình cúi đầu xuống, màu da lúa mì khỏe mạnh ở dưới ánh mặt trời phá lệ chói mắt, anh ta ngượng ngùng cười: "Trước kia đều là cô giúp tôi, sau khi đến trên đảo, cô cũng vẫn dẫn dắt mọi người kiến thiết căn cứ, chuyện gì giống như ẩu đả không cần người khác hỗ trợ, có một mình cô là được, thật sự không được thì tìm Sở Cảnh Hòa, cho nên... Biết có thể giúp được cô, tôi rất vui vẻ... Cô vê sau còn có thể tìm tôi hỗ trợ?"
Chóp tai Hoắc Bình phiếm hồng, không biết là vì thời tiết hay là gì, bàn tay rộng rãi nắm khăn ướt cô đưa, nhẹ giọng nói: "Thật ra tôi rất vui vẻ có thể có giúp được ô."
"Cái gì?
"Cám ơn gì, tôi còn phải cám ơn anh tới giúp tôi đây, bằng không những mía này tôi và Sở Cảnh Hòa cho dù gõ gãy cánh tay, cũng ép không hết những thứ này."
Đúng lúc này, búa gỗ trong tay Sở Cảnh Hòa rơi xuống đất, ôm ngón tay kêu đau một tiếng.
"Sẽ." Cô cười nói: "Sau này anh có cần cũng có thể tìm tôi."
"Thật sao?" Hoắc Bình ngước mắt, đối diện đôi mắt trong suốt như bóng đêm của Tống Đại, trong lòng nhất thời nóng bỏng.
Tống Đại không nghĩ tới Hoắc Bình sẽ nói như vậy, nhìn Hoắc Bình lúc nói chuyện khẩn trương vô ý thức túm ống tay áo, rõ ràng mặt mũi 'Tôi rất nguy hiểm, người lạ chớ vào, không nghĩ tới tương phản to lớn như thế, càng cảm thấy anh ta chân thành thú vị.
Tống Đại không còn lòng dạ nào nói chuyện phiếm với Hoắc Bình nữa, vội vàng chạy tới xem xét.