Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 21.2
Cập nhật lúc: 2024-05-05 18:28:09
Lượt xem: 57
Lúc trước sở dĩ Đoạn Ôn Du và Ninh Phong cắm cọc ở sân bay không đi, nguyên nhân lớn nhất là vì máy bay ở đây. Nếu không từ Bắc xuống Nam khoảng các lớn như vậy, phải đi đến ngày tháng năm nào!
Biết được năm người đang ngồi ở đây mỗi người đều là nhân tài có thể lên trời xuống đất, Ngô Khánh Phong triệt để mất bình tĩnh, vội vã cùng các đồng đội trong căn cứ mở một cái hội nghị, sau đó ngại ngùng mang theo đáp án đi tới.
"Ừm, máy bay các cậu có thể thoái mái xài, nhưng các cậu có thể mang theo người của chúng tôi dừng lại Thủ Đô một chút được không?" Mặt Ngô Khánh Phong hơi đỏ, ngại ngùng nói. Nếu nói thẳng ra toàn bộ thiết bị trong sân bay đều do Ninh Phong và Đoạn Ôn Du bảo vệ, bọn họ không có tư cách đưa ra yêu cầu.
Ngô Khánh Phong sợ bị từ chối, liền vội vã bổ sung: "Bởi vì mạng lưới thông tin tất cả đều ngưng hoạt động, chúng tôi muốn đến Thủ Đô xem xét tình hình, nếu có thể liên lạc với quân đội bên đó thì càng tốt."
Nghe lời nói khẩn thiết của Ngô Khánh Phong, mấy người Nhiếp Tiêu nhìn nhau một cái, sau đó không hề do dự mà đồng ý. "Được, vậy chúng ta đi chuẩn bị một chút, vài ngày nữa thì xuất phát."
Ngô Khánh Phong nghe được lời này, nhất thời vui vẻ.
Sau đó, tất cả mọi người trở nên bận rộn.
***
Vào giờ phút này, Sơn Thành.
Nhóm người Tiểu Ngũ Nhất đã thuận lợi tiến vào nội thành Sơn Thành, cũng lần lượt tìm đến nhà của mấy sinh viên quê ở đây, nhưng làm mọi người tiếc nuối là người thân của bọn họ đều biến thành tang thi, hoặc chỉ còn là xương trắng vì bị tang thi cắn xé.
Nhóm sinh viên phút chốc mất đi người nhà, đau đớn bi ai không thể kiềm chế.
Đầy cõi lòng hi vọng đi tìm, cuối cùng lại bị hiện thực tàn nhẫn xé nát.
Không khí tang thương đau khổ bao phủ trên đầu mọi người.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.
Tiếp tục tìm kiếm, rất có thể cũng là kết quả này. Nghĩ đến đây, mọi người không nhịn được rớt nước mắt, ngay cả Võ Văn Vũ luôn luôn lạc quan cũng rơi vào im lặng.
Không ai biết, người thân mà bọn họ đang tìm kiếm rốt cuộc còn sống sót, đã c.h.ế.t đi hay trở thành một cái xác biết đi không còn linh hồn, không có tình cảm.
Tiểu Ngũ Nhất nhìn mọi người trầm mặc, không biết phải an ủi ra sao. Luống cuống nắm chặt nắm tay, đột nhiên cũng nhớ tới Nhiếp Tiêu không biết đang ở nơi nào.
Cuối cùng vẫn là Tạ Quân và đám đàn em không vừa mắt, lớn tiếng đánh tỉnh tất cả mọi người. Bọn họ từ nhỏ là cô nhi, cha nuôi nuôi dưỡng bọn họ từ lúc tận thế bắt đầu đã qua đời, bọn họ cũng phải chịu đựng nỗi đau không gì sánh kịp nhưng lúc này vẫn rất lạc quan sống sót, vậy tại sao người khác lại không thể?
Viên lão hiệu trưởng cũng vực dậy tinh thần, tạm thời không suy nghĩ con trai mình hiện tại như thế nào, cổ vũ tất cả mọi người.
"Không cần biết sau này chúng ta có tìm được người nhà hay không, nhưng thời khắc này chúng ta chính là người nhà của nhau."
Tiểu Ngũ Nhất nghe xong cũng gật đầu thật mạnh, hai cánh tay nhỏ mỗi bên kéo tay Tạ Quân và Võ Văn Vũ, kiên định làm cổ động viên cho Viên lão hiệu trưởng.
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta bây giờ chính là người một nhà!"
Nói xong, tiểu Ngũ Nhất lại đem tay Tạ Quân và Võ Văn Vũ gộp lại với nhau, giơ lên cao cao giống như đang làm nghi thức nắm tay nào nó, nhất thời làm cho hai người bọn họ đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng rút tay mình lại.
Tiểu Ngũ Nhất bị phản ứng này làm cho mơ hồ, trái nhìn nhìn phải nhìn nhìn, hai gương mặt đỏ thắm, kỳ quái nghiêng đầu.
Chít?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-21-2.html.]
"Tiểu Vũ, tiểu Quân Quân, hai người làm sao vậy? Chúng ta bây giờ là người một nhà rồi nha!"
"Mới không phải người một nhà!"
"Mới không phải người một nhà!"
Tạ Quân và Võ Văn Vũ cơ hồ trăm miệng một lời, sắc đỏ lan khắp cả khuôn mặt, tầm mắt trong lúc vô tình chạm đến đối phương, tròn lòng hồi hộp nhanh chóng nhìn sang hướng khác.
Bé chuột không hiểu ra sao, đầy mặt ngơ ngác.
Những người khác bị cắt ngang tâm sự như thế, nhất thời cười ầm lên, không khí trầm trọng bị quét sạch sành sanh. Những sinh viên quê ở Sơn Thành cũng lấy lại tinh thần, tuy rằng đã mất đi người thân, nhưng trước mắt bọn họ đã có một gia đình mới.
Con đường tương lai, tất nhiên sẽ không cô đơn.
Tất cả mọi người điều chỉnh lại tâm tình một chút, ngẩng đầu lên nhìn về phương Bắc.
Trạm tiếp theo, chính là Phong Thành.
Đối với việc này, tiểu Ngũ Nhất và Võ Văn Vũ đều có chút sốt sắng vừa kích động lại thấp thỏm, bởi vì có khả năng chẳng mấy chốc nữa bọn họ có thể gặp lại ba ba và các anh trai.
Nhà của Võ Văn Vũ và Võ Văn Kỳ ở Phong Thành, nhóm Nhiếp Tiêu nhất định sẽ đến.
"Tiến lên! Đến Phong Thành!"
Tiểu Ngũ Nhất không chờ nổi định kéo Võ Văn Vũ xông ra ngoài, nhưng còn chưa chạy tới cửa lớn đã bị Tạ Quân nhanh chóng túm trở lại.
Tạ Quân chỉ sắc trời bên ngoài, tàn khốc vô tình.
"Quá muộn rồi, ngày mai hẵng đi."
Nói xong Tạ Quân không chút khách khí bảo tiểu Ngũ Nhất lấy chút đồ ăn từ trong ba lô dâu tây ra, ba lô của mọi người đã đến lúc cần bổ hàng.
Tiểu Ngũ Nhất nhìn 'gia đình lớn' vừa mới thành lập này, xoa xoa hai má của chính mình, niềm vui biến thành đau lòng.
Haiz, ba ba, bảo bảo quá khó khăn.
*
Ban đêm mọi người thay phiên gác đêm.
Tiểu Ngũ Nhất không cần canh gác, liền nhắm mắt lại làm bộ ngủ, sau đó dùng tinh thần lực tiến vào không gian chuẩn bị gieo hạt giống. Đem số hạt giống lúc trước thu dược ở ngoài thôn nhỏ được cất trong hộc tủ ở không gian bên trái chuyển vào không gian có núi non bên phải, rải vào trong thửa ruộng.
Sâu sắc cảm nhận nuôi gia đình không dễ, từ bây giờ quyết định bắt đầu tay làm hàm nhai.
Nhưng hạt giống vừa rải xuống mới có vài giây, trên đất đã mọc lên vô số chiếc mầm non xanh biếc.
Một màn như thế làm bé chuột sợ ngây người.