Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 22.3
Cập nhật lúc: 2024-05-05 18:29:04
Lượt xem: 58
Mấy tiếng sau, máy bay thuận lợi tới sân bay ở ngoại ô Thủ Đô. Tiếng động cơ ầm ầm khiến cho bọn họ chưa kịp xuống khỏi máy bay lại kéo tới cả đống tang thi, đồng thời cũng làm cho người may mắn sống sót ở Thủ Đô chú ý.
Nhiếp Tiêu và Võ Văn Kỳ nhìn tang thi vây thành đàn bên trong phi trường, mặt không đổi sắc điều khiển cần lái, hạ cánh trực tiếp cán qua người đám tang thi.
Thân máy bay vang lên từng tiếng va chạm rầm rầm, Ninh Tiểu Phong dù cài dây an toàn cũng bị quán tính lắc cho ngã trái ngã phải, nội tâm tuyệt vọng muốn sụp đổ.
"Máy bay bị tông như vầy sau này tui phải sửa tới c.h.ế.t quá!"
Đoạn Ôn Du không nhịn được sờ sờ đầu Ninh Tiểu Phong, vừa thương hại vừa đồng tình nói: "Tình hình như vầy không phải đã nằm trong dự liệu sao! Có thể bình an hạ cánh đã là may mắn, nếu không sửa được thì đổi chiếc khác là xong."
"Dù sao máy bay ở sân bay rất nhiều."
Ninh Phong tức đỏ mắt nghe lời nói vô trách nhiệm này, nhìn tang thi bên ngoài giận đến nghiến răng nghiến lợi. "Đều tại cái đám quỷ này cản đường! Ông mày hôm may phải nổ c.h.ế.t tụi bây."
"Ngoan, đừng khóc."
"A hu hu hu tui tức không chịu được! ! !"
Những người khác cũng là lần đầu tiên ngồi máy bay mà hạ cánh không an toàn như vậy, cũng may cuối cùng cũng dừng lại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu mà c.h.ế.t vì sự cố lúc hạ cánh, vậy thì thật không đáng.
Máy bay dừng hẳn, cửa thủy tinh phía trước buồng lái đã nứt ra như mạng nhện. Nhiếp Tiêu và Võ Văn Kỳ dứt khoát đập vỡ luôn cửa thủy tinh, lao ra ngoài dùng dị năng vừa lên cấp tàn sát một đám tang thi.
Đoạn Ôn Du, Ninh Phong, Tiêu Nghiên ba người cũng không chịu thua kém, ra khỏi cabin đối mặt với tang thi đại khai sát giới.
Đám người Ngô Khánh Phong và La Vân Hải nhìn một lúc tới mấy dị năng giả, đáy lòng chấn động không thôi. Còn nói bọn họ không tử tế mà giấu dị năng của mình, bây giờ nhìn lại, không tử tế nhất phải là mấy vị này mới đúng.
Lúc tất cả mọi người đang c.h.é.m g.i.ế.c tang thi trong sân bay, bên ngoài sân bay cũng xuất hiện mấy chiếc xe bán tải của quân đội.
Bộ đội mang theo s.ú.n.g thật đạn thật nối đuôi nhau mà xuống, nhanh chóng cứu viện.
Nhóm Nhiếp Tiêu lái máy bay bay qua bầu trời, động tĩnh lớn như vậy bọn họ muốn không chú ý cũng khó. Tại tận thế này có thể lái máy bay rêu rao ở trên không, dĩ nhiên không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Quân đội Thủ Đô gần như hành động ngay lập tức, chạy đến sân bay xem xét tình hình.
Đám người Nhiếp Tiêu nghe tiếng c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài sân bay, cùng nhau ngẩng đầu nhìn lại, ở xa xa xuất hiện một màu xanh biếc làm người ta cảm thấy vô cùng thân thiết cùng an tâm.
Dưới nỗ lực của hai bên, tang thi ở sân bay tạm thời bị quét sạch. Nhưng bởi vì tiếng máy bay quá lớn, tang thi ở nơi khác đang cuồn cuộn không ngừng kéo đến.
Bất đắc dĩ, nhóm Nhiếp Tiêu đành từ bỏ sân bay, trực tiếp lên xe bán tải hướng về căn cứ Thủ Đô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-22-3.html.]
Ninh Phong ngồi ở trên xe, không nhịn được nhìn về phía sân bay, chỉ cảm thấy chuyến này lỗ nặng. Nếu sau này không tìm được máy bay nguyên vẹn, muốn đi về phía Nam vậy thực sự phải cuốc bộ.
Đối với việc này, Ngô Khánh Phong và La Vân Hải chỉ có thể ngại ngùng sờ sờ mũi.
Việc cũng đã rồi, mấy người Nhiếp Tiêu đành phải đến căn cứ Thủ Đô trước rồi tính sau.
Nhạc Bằng Trình là đội trưởng của nhiệm vụ lần này, chủ động cùng nhóm Nhiếp Tiêu giới thiệu bản thân, thành viên hai bên cũng làm quen lẫn nhau.
Nhóm Nhiếp Tiêu thông qua lời kể của Nhạc Bằng Trình cũng hiểu được đôi chút tình hình ở Thủ Đô, không khỏi cảm thán Thủ Đô không hổ là thành phố trung tâm chính trị của Hoa Quốc, phương diện thành lập căn cứ so với bên Cáp Nhĩ Tân hiệu suất còn cao hơn một bậc.
"Cũng nhờ có thủ trưởng Hạ, nếu không hiện tại vẫn còn loạn thành năm bè bảy mảng." Nhạc Bằng Trình vừa vui mừng vừa cay đắng mà cười, mật độ dân số ở Thủ Đô dày đặc nhất, cho nên số lượng người bị biến thành tang thi so với nơi khác còn nghiêm trọng hơn.
Nhiếp Tiêu nghe ba chữ "thủ trưởng Hạ", nhớ tới một người thường xuyên xuất hiện trên đài truyền hình trung ương, nhân dân cả nước không ai không biết.
Nhạc Bằng Trình cũng không giấu, trực tiếp gật gật đầu thừa nhận, ngữ khí thoáng nặng nề nói: "Chính là vị mà các cậu đang nghĩ tới, nước ta cũng chỉ còn lại một vị thủ trưởng."
Nghe lời này, trong lòng mọi người nhóm Nhiếp Tiêu đột nhiên trầm xuống. Tận thế đến, gần như làm cho thủ lĩnh trung tâm quốc gia đều ngã xuống, gây nên vô vàn tai nạn cùng tổn thất cực lớn.
"Tại sao lại như vậy."
Ngô Khánh Phong có chút không thể tiếp thu, không nhịn được đỏ cả vành mắt. Từ nhỏ sinh trưởng dưới quốc kỳ Hoa quốc, không ai có thể tiếp thu được sự thực như thế.
"Mọi sự vụ hiện tại đều đặt ở trên người ngài Hạ, tình hình Thủ Đô vẫn chưa hoàn toàn an ổn, căn bản không có thời gian để liên lạc với các địa phương. Có thể nhìn thấy các cậu, Thủ trưởng Hạ nhất định rất vui vẻ."
Nhạc Bằng Trình nói thật lòng: "Đây có lẽ là một tin tốt đầu tiên bắt đầu từ tận thế đến nay."
Cũng không lâu lắm, xe đã lái vào quân khu Thủ Đô, sau khi quét sạch tang thi, nơi đây đã trở thành căn cứ an toàn cho người sống sót.
Lúc xe bán tải lái vào căn cứ, rất nhiều người đều nhìn về phía này.
Sau đó, một gương mặt mà nhân dân cả nước đều quen thuộc từ phía sau đám người đi tới.
Hạ lão thủ trưởng tuổi tác đã lớn, đi lại có chút tập tễnh, được người dìu đi về phía mọi người, vẻ mặt vui mừng nhìn nhóm Nhiếp Tiêu. Khuôn mặt thân thiết hòa ái, lộ ra khí chất của người lâu năm đứng ở địa vị cao.
Tất cả mọi người nhìn Hạ lão thủ trưởng đang đi về phía mình, không ai từng nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ được đối phương tự mình tiếp đón.
Ngô Khánh Phong và La Vân Hải không kềm chế được có chút kích động, đứng thẳng người, làm một động tác cúi chào tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội. Nhóm Nhiếp Tiêu không phải người của quân bộ, không quen chào kiểu này, chỉ đứng thẳng người bày tỏ kính ý.
Ninh Phong ở bên cạnh nhìn Hạ lão thủ trưởng tóc bạc trắng, nội tâm cũng sinh ra sự kính trọng. Lại nhìn nỗi niềm lo nước thương dân ở giữa chân mày đối phương, đột nhiên muốn làm chút chuyện để lão nhân gia ngài vui vẻ một chút.
Một câu nói lưu truyền trên mạng hiện lên trong đầu, lập tức bật ra khỏi miệng.