Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 22.6
Cập nhật lúc: 2024-05-05 18:30:05
Lượt xem: 52
Rất nhanh, mì đã ra lò. Tạ Quân cố ý nấu riêng cho Ngũ Nhất một chén mì sườn bò, lần đầu tiên ăn chung với cậu bọn họ đã phát hiện hình như cậu thích ăn thanh đạm.
Tiểu Ngũ Nhất cũng không từ chối quan tâm như thế, nhưng nhìn màu đỏ trong bát của mọi người, trong lòng không kềm chế được tò mò.
Mùi vị cay nồng bay đầy trong không khí, làm cho nước bọt chảy không ngừng, kích thích cảm giác thèm ăn.
"Tiểu Vũ, anh cũng muốn ăn một miếng." Tiểu Ngũ Nhất hít hít cái mũi nhỏ, mắt nhìn lom lom vào bát của Võ Văn Vũ.
Võ Văn Vũ là người quê ở Phong Thành, nên trong bát để thêm rất nhiều bột ớt, cho nên nước mì nhìn vào vừa cay vừa nóng.
Cô nhìn bộ dáng thèm thuồng của cậu, không nỡ từ chối, thế nhưng sợ đối phương bị cay, chỉ có thể dùng đũa gắp một sợi mì nhỏ cho cậu nếm thử.
Nhưng mà, cô đã đánh giá quá cao năng lực ăn cay của thiếu niên rồi.
Sợi mì nho nhỏ vừa đút vào miệng, nước mắt của cậu đã ào ào tuôn ra, không chịu được mà khóc lên, miệng cũng cay đỏ.
"Oa hu hu hu tiểu Vũ em lừa người!"
Võ Văn Vũ bị tố cáo nhất thời tay chân luống cuống.
Tạ Quân ở bên cạnh nhìn tiểu thiếu niên bị cay hỏng, chỉ cảm thấy vừa đáng thương vừa buồn cười, nhanh chóng mở một hộp sữa bò đưa tới.
Tiểu Ngũ Nhất như được đại xá ôm lấy hộp sữa, lập tức "chậc chậc chậc" mà uống, khóe mắt còn vương vài giọt lệ, miệng vừa đỏ vừa sưng, vô cùng đáng thương.
Hôm nay tiểu Ngũ Nhất dùng thực tiễn chứng minh ba ba không nói dối, bé chuột quả nhiên là không thể ăn ớt, dù cho đã biến thành thú hai chân cũng không được.
Tiểu Ngũ Nhất hít hít mũi, thật vất vả lấy lại sức, không bao giờ dám thử nữa, ngoan ngoãn nâng chén của mình, từng ngụm từng ngụm ăn mì xương sườn.
"Ớt thực sự quá đáng sợ."
Những người khác nhìn tình cảnh này, lại nghe thêm câu cảm thán nho nhỏ, rốt cuộc không thể kìm nén được nữa mà bật cười, bởi vì quá sức đáng yêu.
Các thiếu nữ nhóm Hàn Lâm cũng tò mò ăn thử mì của Võ Văn Vũ, cuối cùng chứng minh đơn giản là tại thiếu niên không thể ăn cay.
Mọi người xong bữa trưa phong phú hiếm có, lập tức thu dọn lên đường đến Phong Thành.
Mà ngay lúc này, trên đầu đột nhiên truyền đến tiếng động vang rền, mọi người đều bị thu hút nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy ba chiếc chiến cơ xẹt qua trên đầu bọn họ, bay nhanh về phía Phong Thành, chỉ để lại trên bầu trời xanh thẳm ba đường mây trắng xóa.
"Đó là chiến cơ quân dụng đúng không!!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-22-6.html.]
"Trời ạ! Có phải quốc gia bắt đầu cứu viện không! ?"
"Vậy thì quá tốt rồi! ! !"
Mọi người mồm năm miệng mười kích động nghị luận, chỉ có tiểu Ngũ Nhất nhìn lên bầu trời phương xa, đôi mắt sáng lấp lánh, trong lòng không ngừng hưng phấn kích động.
Cậu cảm thấy ba ba đang ở trong đó!
Lúc này, mọi người không quan tâm máy bay kia là gì, bọn họ đều nôn nóng nhanh chóng đến Phong Thành để xem cho rõ.
***
Máy bay tốc độ kinh người, ngắn ngủi không tới một buổi sáng, nhóm Nhiếp Tiêu đã từ Thủ Đô đến bầu trời Phong Thành.
Đoàn người bay thẳng đến nhà Võ Văn Kỳ, đáp xuống máy nhà hoặc sân thượng của các tòa nhà xung quanh.
May mắn là nhà của Võ Văn Kỳ và Võ Văn Vũ ở khu biệt thự ngoại ô cách xa thành phố, mới không gặp tình huống như lúc tới Thủ Đô, vừa xuống máy bay đã bị tầng tầng lớp lớp tang thi bao vây đến gió thổi không lọt, g.i.ế.c cũng không hết.
Bọn họ đem ba chiếc chiến cơ đáp lên sân thượng ba tòa nhà an toàn, sau đó xuống lầu, nhanh chóng g.i.ế.c hết tang thi, đi về phía nhà của Võ Văn Kỳ.
Càng đến gần nhà, trong lòng Võ Văn Kỳ càng thêm thấp thỏm khẩn trương, hắn nông nóng g.i.ế.c hết tang thi trên đường đi tới.
Cuối cùng, nhìn thấy của nhà mình không có dấu vết bị phái hoại, Võ Văn Kỳ mới hoàn toàn an tâm. An ninh của nhà hắn không thua gì nhà Nhiếp Tiêu, chỉ cần buổi tối lúc tận thế bạo phát, Võ Văn Vũ vẫn ngoan ngoãn ở nhà ngủ, nhất định có thể bảo đảm an toàn.
Nhưng điều làm bọn họ không ngờ chính là trong nhà không có ai, vật dụng trong nhà vẫn y như lúc trước tận thế.
Bên trên phủ một lớp bụi mỏng, trực tiếp tỏ rõ nơi đây đã lâu không có người ở.
"Có phải đã theo mọi người chạy trốn hay không?" Tiêu Nghiên chỉ có thể đoán theo hướng này, có chút lo lắng nhìn Võ Văn Kỳ.
Võ Văn Kỳ sắc mặt nặng nề, bước chân không hề dừng lại, trực tiếp lên lầu vào phòng Võ Văn Vũ, sau đó phát hiện phòng ngủ được dẹp dọn ngăn nắp, giống như trước tận thế, chỉ có chiếc vali trong phòng đã không thấy đâu.Nhiếp Tiêu tinh mắt phát hiện một tờ giấy trên bàn đọc sách, nhanh chóng cầm lên.
—— “Anh, nếu lúc anh về mà không thấy em, thì chính là em đã đi chơi rồi nha. Nhưng chắc là anh không về trước em để thấy tờ giấy này đâu ha ha ha.”
Võ Văn Kỳ nhìn tờ giấy, hai mắt lập tức đỏ lên.
“Con nhóc thối này!”
***
Mà lúc này, tiểu Ngũ Nhất và đám người Võ Văn Vũ đang bị chặn trước đường hầm bị sụp, lúc tận thế bộc phát, hình như có một chiếc xe chở dầu mất khống chế đụng vào tường, làm cả đường hầm bị sụp.
Đối mặt tình huống như vậy, trước mắt mọi người chỉ còn một lựa chọn, chính là trực tiếp vượt qua ngọn núi cao chót vót trước mặt.
Đoàn người gian nan bò vào trong núi, cũng không lâu lắm, Na Na ở phía trước phụ trách quan sát đột nhiên dừng bước, vẻ mặt khó xử.
“Anh Ngũ Nhất, em không thấy rõ đường, sương mù phía trước rất dày đặc.”
Dị năng của Na Na là mộc hệ biến dị, thiên nhiên hoa cỏ cây cối đều có thể biến thành tai mắt của nhóc, bởi vậy nếu nhóc nói vậy thì không thể là giả.
Mọi người thấy bốn phía hoang sơn dã lĩnh, tiến thối lưỡng nan, chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi về phía trước.