Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - chương 26.1
Cập nhật lúc: 2024-05-05 18:35:16
Lượt xem: 81
Tiểu Ngũ Nhất thành công cứu được Nhiếp Tiêu từ trong miệng tang thi, lập tức ra lệnh cho Tướng Quân biến thành sương mù bay đi thật xa.
Lúc đi qua nhóm Võ Văn Kỳ liền tiện tay kéo cái vòng đen xuống, chính cậu cũng không ý thức được hành vi quen thuộc này lại cởi trói cho mọi người một lần nữa.
Tang thi cấp ba thấy con mồi sắp vào miệng lại bị cướp đi, lãnh địa săn mồi bị xâm phạm làm nó phẫn nộ đến phát điên.
Bản năng tranh cướp con mồi của nó nổi lên, hai chân đạp xuống đất nhảy lên tạo thành cái hố, cơ thể như mũi tên rời cung vọt lên, cặp mắt đỏ tươi tức giận không chịu được đuổi theo hướng hai người vừa rời đi.
Trong lúc nhất thời, ba người ngồi đây đều liều mạng.
Trong phút chốc được cởi trói, Võ Văn Kỳ lập tức nắm lấy tinh hạch trong túi bắt đầu bổ sung dị năng, một đạp đá bay tang thi cấp thấp bên cạnh.
Nhìn bóng lưng nhỏ dần ở đằng xa, Võ Văn Kỳ không hề ngờ tới tên Khương Thù miệng tiện kia cũng có lúc miệng được khai quang.
Khương Thù được giải phóng, nhìn Nhiếp Tiêu được cứu đi, trong miệng phát ra âm thanh tấm tắc lấy làm kỳ lạ. "Không ngờ được vậy mà thực sự có một anh hùng nhỏ tới cứu người, chậc, tên Nhiếp Tiêu khốn kiếp đó nên lấy thân báo đáp đi."
Đoạn Ôn Du một bên g.i.ế.c tang thi cấp thấp xung quanh một bên nắm chặt tinh hạch hấp thu năng lượng, nghe lời Khương Thù nói xong tay đột nhiên dừng lại một chút.
Nhìn hai tên đàn ông bên cạnh còn chưa phát hiện, Đoạn Ôn Du chần chờ mở miệng.
"Kỳ thực... Vừa nãy tôi loáng thoáng nghe hình như lão đại được gọi là 'ba ba', không biết có phải nghe lầm không."
Võ Văn Kỳ và Khương Thù: "! ! ! ?"
*
Vào giờ phút này, Nhiếp Tiêu bị tiểu thiếu niên bắt đi, toàn thân chấn động và kinh ngạc vì hai tiếng 'ba ba' kia, suýt chút nữa là không khống chế được lôi hệ dị năng của chính mình.
Trong nhất thời không còn để ý đến tang thi cấp ba đang đuổi theo phía sau, đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn khuôn mặt không hiểu sao lại thấy rất thân thiết của thiếu niên, ba chữ lớn hoàn toàn lấp đầy não của hắn.
-- "Ba của ai?"
Tiểu Ngũ Nhất lúc này hai tay ôm lấy eo Nhiếp Tiêu, khuôn mặt nhỏ gần như đều vùi hết vào trong n.g.ự.c hắn, thân mật cọ cọ. Cảm nhận mùi vị quen thuộc trên người ba ba, thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành một tiếng thở dài thỏa mãn.
"Ba ba, bảo bảo rất nhớ ba!"
Nghe âm thanh nho nhỏ mềm mại, trái tim Nhiếp Tiêu như muốn tan chảy, tình cảm ấm áp trong lòng bị lời nói này làm cho rục rịch, căn bản không nỡ đẩy đối phương ra.
Rõ ràng hắn hoàn toàn không biết thiếu niên là ai.
Mà lúc này, tang thi cấp ba đã đuổi tới, đánh gãy giây phút ôn nhu này.
Cảm giác vòng đen nện trên lưng mình có chút đau, tiểu Ngũ Nhất lập tức tức giận, xoay khuôn mặt bánh bao nhìn lại.
Bây giờ tồn tại nào dám quấy rối thời khắc gặp lại của cậu và ba ba đều vô cũng đáng ghét!!!"
Nhớ đến con tang thi này vừa nãy suýt chút nữa đã thương tổn Nhiếp Tiêu, trong mắt tiểu Ngũ Nhất lập tức toát ra ánh lửa hừng hực, duỗi tay nắm lấy chiếc vòng đen ném ngược trở lại.
Dị năng của Nhiếp Tiêu hao tổn quá độ, lúc này còn chưa hồi phục, chỉ có thể trơ mắt nhìn động tác thần kỳ của thiếu niên.
Giống như là mãi nghệ đầu đường, dễ như ăn cháo mà trói con tang thi kia lại. Cuối cùng chỉ thấy con tang thi cấp ba nọ bị dị năng của chính mình bó thành cái bánh chưng, giống như một con sâu xấu xí liều mạng quằn quại trên đất, phát ra tiếng rít khó nghe.
Lúc này đám mây dưới thân cũng ngừng lại, biến thành một con hổ vàng hoa văn vằn đen, ngoan ngoãn đi tới bên người thiếu niên.
Nhiếp Tiêu khó hiểu đột nhiên cảm thấy kiêu ngạo, vừa vui mừng vừa tự hào.
-- giống như cảm giác đứa con của mình chỉ có thể ăn ngủ rồi bán manh các thứ, đột nhiên trở nên rất ưu tú.
Nhiếp Tiêu không nhịn được sờ sờ lồng ngực, chỉ cảm thấy chắc mình điên rồi, làm sao hắn có thể có một đứa con lớn như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-26-1.html.]
Nhóm Võ Văn Kỳ và Đoạn Ôn Du lúc này cũng chạy tới, nhìn con tang thi cấp ba bị trói thành một cục trên đất, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đang định hỏi có chuyện gì xảy ra, mọi người liền bị một màn tiếp theo làm chấn động há hốc miệng.
Chỉ thấy tiểu thiếu niên giống như mè xửng dính trên người Nhiếp Tiêu, vừa khóc vừa gào muốn ôm một cái, thân thủ Nhiếp Tiêu xuất sắc như vậy mà lại không có cách nào với cậu.
"Hu hu hu ba ba, bảo bảo rất nhớ ba!"
Nghe lời này, Đoạn Ôn Du không nhịn được móc móc lỗ tai, rốt cục xác nhận mình không có nghe lầm.
Không thể nào ngờ được một con cẩu độc thân như Nhiếp Tiêu vậy mà giấu mọi người, có một đứa con lớn như vậy!!!
Võ Văn Kỳ ở một bên bấm ngón tay đoán tuổi tác của thiếu niên, cạn lời. "Đựu móa! Lão đại quả nhiên thiên phú dị bẩm, 7 tuổi đã có con, bây giờ con đã lớn như vậy rồi!"
Nghe lời này, ngay cả Khương Thù cũng khâm phục.
Bàn về con cái, một đám ở đây đều chịu thua.
Nhiếp Tiêu đối với thiếu niên dính trên người mình cũng có chút đau đầu, nhưng lại không nhẫn tâm đẩy cậu ra. Nhìn đôi mắt ngập nước long lanh mềm nhũn kia, thậm chí lời phủ nhận thẳng thắng một chút cũng không dám nói, chỉ có thể liên tục ậm ờ đáp lại cậu.
"Cậu nhận lầm người rồi, tôi thật sự không phải ba của cậu."
Vào giờ phút này, tâm trạng mừng rỡ của tiểu Ngũ Nhất vì tìm được ba ba phảng phất như bị dội cho một xô nước lạnh, ôm lấy cánh tay Nhiếp Tiêu như chú gấu túi ôm cành cây, nước mắt lã chã.
"Hu hu ba chính là ba ba của bảo bảo! Tại sao ba không chịu nhận bảo bảo? QAQ "
Sau đó không chờ Nhiếp Tiêu mở miệng, tất cả mọi người ở đây liền nghe tiểu thiếu niên đào hết bí mật của hắn nói ra.
Miệng nhỏ như s.ú.n.g liên thanh, bùm bùm bùm thiếu chút nữa đều khai ra kiểu quần lót của hắn.
"Ba chính là ba ba của bảo bảo nha hu hu hu, ba ba mỗi sáng đều thích bám giường, không hôn là không chịu thức dậy."
"Mỗi sáng đi tắm muốn lâu hơn hai tiếng!"
"Ba ba còn thích ăn bánh hoa tươi, thế nhưng lại không cho Khương Cầu Cầu* biết chuyện ba thích ăn đồ của con gái."
( *Thù - [chóu] và Cầu - [qiú] đọc trại đi)
"Dưới m.ô.n.g ba ba còn có một nốt ruồi màu đen."
...
"Hu hu hu ba chính là ba ba của bảo bảo!"
Tất cả mọi người: "..."
Không hề ngờ được Nhiếp Tiêu là một người như vậy, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Võ Văn Kỳ và Đoạn Ôn Du đột nhiên không kịp chuẩn bị mà nghe được nhiều bí mật nhỏ như vậy, giương mắt nhìn Nhiếp Tiêu vẻ mặt bị nói trúng tim đen, nhất thời sợ hãi bị lão đại diệt khẩu.
Khương Thù lúc này lại hận không thể móc ra một quyển sổ tay, ghi lại tất cả mọi chuyện, ôm bụng cười chảy cả nước mắt: "Thì ra cậu còn thích ăn bánh hoa tươi ha, ha ha ha cậu ăn tôi cũng không cười cậu đâu a ha ha ha, lớn đầu như vậy mà còn phải hôn hôn mới chịu rời giường."
Nhiếp Tiêu: "..."
Một đời anh danh của tôi.
Nhìn lại tiểu thiếu niên mặt đầy nước mắt, đáy lòng Nhiếp Tiêu mơ hồ có một suy đoán, nhưng lại cảm thấy có chút hoang đường.
Nhiếp Tiêu không nhịn được lắc lắc đầu, đè xuống ý nghĩ trong lòng, bình tĩnh nói: "Tuy rằng tôi không biết tại sao cậu lại biết những chuyện này, nhưng tôi thật sự không phải là ba của cậu."