Mặt trời và gió nam - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-10-26 11:46:33
Lượt xem: 465
33.
Chiếc bè gỗ từ từ cập bờ, Từ Phong vừa bước lên thì sau lưng liền vang lên một tiếng “bùm” lớn.
Quay đầu lại, chiếc thuyền cũ kỹ đã bị nổ tung, xác tàu đang cháy ngùn ngụt.
Anh ta cười lạnh: “Tiếc thật, mất một món hàng rồi.”
Ở phía bên kia, trên chiếc xe quân sự đang tiến về biên giới, Tần Quảng Xuyên bỗng cảm thấy một nỗi đau thắt lại trong tim, sắc mặt tái nhợt.
Trước đây dù bị thương nặng đến đâu cũng chưa từng đau đến mức này, cơn đau còn kèm theo cảm giác bất an chưa từng có.
Bên cạnh, Trình Viễn nhận thấy sự khác thường, không kìm được mà hỏi: “Đại đội trưởng , anh không sao chứ?”
Tần Quảng Xuyên cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau ở ngực: “Không sao, lái nhanh lên .”
Đoạn đường còn lại mấy chục cây số, anh hận không thể lập tức bay tới.
Dù doanh trưởng liên tục nói rằng phía đối diện có cảnh sát, nhưng anh vẫn không yên tâm, chỉ sợ Vệ Thục Phân gặp phải chuyện gì không hay.
Gần bốn mươi phút sau, Tần Quảng Xuyên mới đến được bến tàu.
Nhưng nơi đó chỉ còn một nhóm cảnh sát, cùng con thuyền bị cháy gần như chỉ còn trơ trọi khung xương.
Ánh mắt Tần Quảng Xuyên bỗng chốc khựng lại.
Gần như ngay lập tức, anh lao tới: “Vệ Thục Phân đâu? Cô ấy ở đâu?”
Nhìn thấy anh, Khuất Quốc Phong - người đã đến trước - nét mặt càng thêm nặng nề: “Đại đội trưởng Tần, khi chúng tôi đến đây, con thuyền đã bị nổ tung rồi, Vệ Thục Phân, cô ấy...”
Anh dừng lại, ánh mắt nhìn về phía bụi cỏ bên cạnh.
Theo hướng nhìn của Khuất Quốc Phong, Tần Quảng Xuyên bỗng nghẹn thở.
Trong bụi cỏ trải ra một tấm vải ni-lông, trên đó còn vài mảnh áo sơ mi trắng rách nát, trong đó có một mảnh thêu bông hoa lan màu vàng nhạt.
“Lúc nấu ăn, quần áo em bị tàn lửa b.ắ.n làm thủng một lỗ, bà ngoại đã thêu bông hoa lan lên cho em, không chỉ che lại lỗ thủng, mà còn đẹp hơn hẳn, anh xem này.”
Giọng nói của Vệ Thục Phân như vang vọng bên tai, rồi lại hóa thành hàng ngàn con d.a.o sắc nhọn, đ.â.m thẳng vào tim anh.
Nắm tay của Tần Quảng Xuyên siết chặt, tiếng kêu ken két vang lên: “Từ Phong đâu?”
“Hiện giờ chưa rõ tung tích, cảnh sát đã bắt đầu bao vây trong núi, hắn không thể trốn thoát.”
Nghe vậy, anh không nghĩ ngợi nhiều, xoay người rút s.ú.n.g rồi chạy thẳng vào rừng.
Trình Viễn nhìn thấy Tần Quảng Xuyên gần như mất kiểm soát, vội vàng ngăn cản: “Đại đội trưởng , anh đừng kích động, không có lệnh của doanh trưởng mà tự ý hành động, sẽ bị kỷ luật đấy!”
Tần Quảng Xuyên như một con sư tử nổi đi.ên, đôi mắt đỏ ngầu chứa đựng sự căm hận vô bờ. Anh không chỉ muốn b.ắn n.át đầu Từ Phong hàng chục phát, mà còn muốn xé hắn thành trăm mảnh!
Trình Viễn không thể nào cản nổi, vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Tần Quảng Xuyên vốn luôn điềm tĩnh và quyết đoán, chưa cao giờ anh ta thấy Tần Quảng Xuyên kích động như thế này.
Lúc này, doanh trưởng mặt mày đen kịt bước tới: “Cậu mà còn hành động hồ đồ nữa, tôi sẽ tự tay xử lý cậu!”
Ông không phải không biết Tần Quảng Xuyên lúc này đau đớn đến nhường nào, nhưng nếu chỉ vì oán hận mà trả thù, thì chờ đợi anh sẽ là những hình phạt không thể lường trước.
Đôi mắt Tần Quảng Xuyên gần như muốn rỉ máu, đôi mắt đẫm đỏ nhìn chằm chằm vào doanh trưởng: “Vậy tốt nhất ông nên ra tay ngay bây giờ.”
“Tần Quảng Xuyên, đừng quên cậu là quân nhân! Phải tuân thủ mệnh lệnh!”
34.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-troi-va-gio-nam/chuong-21.html.]
Nghe tiếng quát của doanh trưởng, bàn tay nắm s.ú.n.g của Tần Quảng Xuyên siết chặt rồi lại nới lỏng.
Anh đương nhiên nhớ mình là quân nhân, nhưng quân nhân cũng không phải sắt đá, cũng có những người mà mình muốn bảo vệ.
Bảo vệ đất nước, nhưng lại không thể bảo vệ được người mình yêu nhất...
Sự thất bại chưa từng có ấy khiến lòng Tần Quảng Xuyên đau đớn như d.a.o cắt.
Nếu anh có thể nhanh hơn, nhanh hơn một chút nữa, có lẽ Thục Phân đã không gặp chuyện...
Lúc này, một cảnh sát hớt hải chạy tới.
“Đội trưởng Khuất, ở hạ lưu có một người dân báo án, nói đã cứu được một người phụ nữ từ dưới sông!”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Tần Quảng Xuyên sáng lên.
Là Vệ Thục Phân sao? Cô ấy vẫn còn sống?
Doanh trưởng cũng căng thẳng, lập tức để Tần Quảng Xuyên đi theo kiểm tra.
Một đoàn người cùng người dân địa phương theo dọc bờ sông, cuối cùng thấy một bãi cạn nơi có đông người tụ tập.
Trái tim Tần Quảng Xuyên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh lao tới đầu tiên.
Giữa đám đông, Vệ Thục Phân toàn thân ướt sũng nằm trên bãi cạn, sắc mặt tái nhợt, tay đầy máu, trên người đắp một chiếc áo bông vải của người tốt bụng.
“Đồng chí cảnh sát, lúc nãy tôi đang đánh cá, thấy cô ấy trôi từ trên xuống, làm tôi giật cả mình, vớt lên thì thấy cô ấy nôn ra nước, vẫn còn thở đấy!”
Người dân đặc giọng địa phương giải thích.
Tần Quảng Xuyên nghiêm mặt, bước tới bế cô lên rồi chạy về phía xe.
Cô ấy vẫn còn ấm, vẫn có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô.
Không biết tại sao, mắt anh lại hơi cay.
Lờ mờ, người trong lòng thì thào với giọng khàn khàn: “Quảng Xuyên…”
Tần Quảng Xuyên run lên, ôm cô chặt hơn: “Là anh đây, xin lỗi, anh đến muộn rồi.”
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc đã đánh thức Vệ Thục Phân.
Cô từ từ mở mắt, nhìn thấy bức tường ố vàng và chiếc khung gỗ treo chai truyền dịch.
Đây là... bệnh viện?
Cô cử động tay, mới nhận ra đôi bàn tay trầy xước đã được băng bó.
Những ký ức hỗn loạn dần dần trở nên rõ ràng, cô nhớ mình đã kịp thời cởi áo, ném thuốc nổ ra rồi nhảy xuống sông để tránh vụ nổ.
Tần Quảng Xuyên... Tần Quảng Xuyên đã tìm được cô sao?
Nhưng nghĩ đến lời cuối cùng của Từ Phong, trái tim vừa yên ổn của Vệ Thục Phân lại một lần nữa dậy sóng.
Y tá vừa bước vào liền nhìn thấy cô ấy cố gắng ngồi dậy, rút kim tiêm trên tay rồi chạy ra ngoài, vội vàng chặn lại: “Này này, cơ thể cô còn chưa hồi phục, định đi đâu vậy?”
“Tần Quảng Xuyên đâu? Anh ấy ở đâu?”
Vệ Thục Phân nắm lấy tay y tá, sốt sắng hỏi.
Y tá nghĩ ngợi: “Tần Quảng Xuyên? Cô nói vị Đại đội trưởng Tần đó à, khoảng hai tiếng trước tôi nghe anh ấy nói gì đó về thôn Tập Mộc, rồi rời đi.”
Nghe đến đây, tim Vệ Thục Phân như rơi xuống đáy vực.
Hỏng rồi!