Máu nhuộm Cửu Trùng Thiên - 3
Cập nhật lúc: 2024-08-02 11:39:07
Lượt xem: 602
Ta dừng bước, ch.ết đứng tại chỗ.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, trái tim như có người dùng một con d.a.o cùn cứa vào từng chút từng chút một. Niềm vui mừng tràn đầy khoảnh khắc trước dần dần tan biến, chỉ có nỗi đau đớn lan dần theo mạch m.á.u đến từng tấc da thịt trên thân thể.
Cơ thể ta đau đớn đến mức run rẩy tê liệt, nhưng ta cố kìm nén những giọt nước mắt đang trào ra trong mắt mình.
Hắn không phải là Lăng Tiêu, ta không thể rơi nước mắt trước mặt hắn.
Ta chỉ hỏi hắn: “Lăng Tiêu của ta ở đâu?”
Hắn không trả lời ta.
3
Lúc đầu, trong mắt ta, Lăng Tiêu là Lăng Tiêu, Hạo Thiên Đế Quân là Hạo Thiên Đế Quân, ta có thể nhận ra sự khác biệt rất rõ ràng. Cho đến khi ta nhìn thấy dấu vết quen thuộc trên trán Hạo Thiên Đế Quân.
Thật ra hôm đó ta đi tìm hắn là để cáo từ. Hắn không phải là Lăng Tiêu của ta, cho dù hai người có giống nhau y hệt nhưng hắn vĩnh viễn không phải là Lăng Tiêu của ta.
Toàn bộ cung Tử Vi vốn luôn coi ta là kẻ thù. Bọn họ nhìn ta với ánh mắt thờ ơ, lạnh nhạt, ngạo mạn cùng khinh thường, mang theo một chút chán ghét khinh rẻ.
Những người trần như ta trong mắt bọn họ bé nhỏ như những con kiến chỉ biết cầu xin mọi thứ. Nhưng cung điện trên thiên giới, những món ngon đặt trong đĩa ngọc, đan dược trường sinh bất lão.. đối với ta chẳng là gì cả.
Nếu như không phải vì Lăng Tiêu, có cho ta lên làm Thiên Đế ta cũng không muốn tới nơi này.
Lúc ta tiến vào gặp Hạo Thiên Đế Quân, hắn đang ngồi thiền dưới một gốc cây hoa Lăng Tiêu. Thành thật mà nói, khi bắt gặp hắn như vậy, trong nháy mắt ta thấy có chút hoảng hốt.
Cung điện của ta và Lăng Tiêu ở trần gian cũng trồng đầy hoa Lăng Tiêu. Những thân cây cao lớn, khi nở hoa vươn mình về phía trước trông tươi sáng như những đám mây.
Lăng Tiêu thích nhất chính là ngồi trên ghế đá dưới gốc cây đọc sách. Ta ngồi cách hắn không xa, để Liên Kiều dạy ta may vá.
Lúc đầu Lăng Tiêu còn không hiểu, hỏi ta học cái này làm gì. Ta nhăn nhăn nhó nhó, hiếm khi đỏ mặt, nói:
“Thiếp muốn thêu đôi giày đầu hổ đẹp nhất cho con chúng ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mau-nhuom-cuu-trung-thien/3.html.]
Hắn cao giọng cười lớn, như có như không trêu ghẹo ta: “A, món đồ mà Tỳ công chúa thêu, chắc chắn sẽ là món đồ đẹp nhất, con của chúng ta nhất định sẽ rất tự hào về nó.”
Ta nghe ra hắn đang cười nhạo ta, vì thế thẹn quá hóa giận ra vẻ muốn đánh hắn. Hắn nhẹ nhàng nắm tay ta, giọng nói dịu dàng hỏi: “Vậy nàng định khi nào thì sinh con cho ta?”
Con người ta tính tình bất định, hôm nay thích cái này, ngày mai thích cái khác, rất ít khi nghiêm túc kiên trì làm một việc gì đó.
Nhưng đi theo Liên Kiều học thêu thùa may vá, là việc mà ta kiên trì được lâu nhất. Trước khi thêu đôi giày đầu hổ, ta đã may cho Lăng Tiêu vài bộ trung y để hắn mặc lúc luyện võ.
Đường kim xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn vừa mặc lên người vừa cười cười nói nói. Nói rằng hắn đang được hưởng ké phúc của đứa bé tương lai của chúng ta.
Sau đó hắn ch..ết trận, trên người vẫn mặc bộ trung y ta may cho hắn. Trên n.g.ự.c có một lỗ thủng lớn, lớp áo trong bị m..áu nhuộm đỏ bừng.
Trước khi chôn cất hắn, ta cầm kim, từng chút từng chút khâu lại lỗ thủng kia. Nhưng ta thật vô dụng, bởi vì hai mắt đẫm lệ, làm thế nào cũng không thấy rõ nên đặt kim xuống chỗ nào, thỉnh thoảng lại đ.â.m vào tay mình.
Ta không kêu một tiếng nào. Liên Kiều cũng không dám khuyên ta, chỉ ở bên cạnh nhỏ giọng nức nở.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta khâu đi khâu lại, mất cả đêm mới vá xong cái lỗ thủng kia. Nhưng vết thương trên n.g.ự.c hắn, ta làm thế nào cũng không vá lại được.
Bây giờ hắn đang yên đang lành ngồi ở nơi đó, giống như giấc mộng của ta đã trở thành sự thật. Ta ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ nhàng, sợ quấy nhiễu đến hắn.
Cho đến khi hắn mở mắt, lạnh lùng nghiêng đầu nhìn ta, giọng nói đầy lạnh nhạt:
“Có việc gì?”
Chỉ bằng một câu nói đã đánh thức ta dậy từ trong giấc mộng hoàng lương. Ta phục hồi lại tinh thần, cố gắng kìm nén cảm xúc và nghiêm túc nhìn vào mặt hắn, lời từ biệt dừng lại trên kẽ môi.
“Hạo Thiên Đế Quân...”
Những lời còn lại chưa kịp nói ra đã bị ta nuốt trở về. Ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thái dương của hắn. Bởi vì một trận gió thổi qua, thổi lên mái tóc trên trán hắn, ta nhìn thấy một vết sẹo nhỏ hình trăng lưỡi liềm trên đó.
Đó là vết sẹo hắn có vào năm ta bảy tuổi, bởi vì ta ham chơi muốn leo lên cây anh đào lớn nhất trong cung hái quả. Thời điểm ta trượt chân ngã xuống, Lăng Tiêu lúc ấy mới mười tuổi nhào tới đỡ ta, hắn che chở ta an toàn ở trong ngực, trán của mình lại va đập vào đá vụn trên mặt đất.
Lúc ấy m..áu chảy không ngừng. Sau đó ta bị phụ hoàng phạt quỳ, vừa quỳ vừa lo lắng khóc. Lăng Tiêu băng bó vết thương xong đi ra thăm ta, còn muốn dỗ ta vui vẻ, nói hắn không sao.