MAY MÀ CHÚNG TA ĐÃ GẶP ĐƯỢC NHAU - C7
Cập nhật lúc: 2024-09-05 16:46:54
Lượt xem: 1,263
Đừng bảo tôi nhát gan, tôi từ nhỏ đã hơi sợ hắn rồi.
Lúc chúng tôi ra khỏi cửa, thu hút rất nhiều ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Bọn họ nhao nhao nhìn với ánh mắt lo lắng, dường như đang suy nghĩ có nên giúp tôi báo cảnh sát hay không.
Tôi vội ngẩng đầu giải thích: “Chúng tôi quen biết, sở thích của hắn có hơi đặc biệt.”
Tôi cũng không muốn hơn nửa đêm mà còn phải đến cục cảnh sát.
Mấy người đó lập tức thay bằng vẻ mặt “ý vị sâu xa.”
Một vài nữ sinh đánh giá dáng người của Tạ trì từ trên xuống dưới, lén lút giơ ngón tay cái với tôi.
Khẩu hình dường như muốn nói: “Chị em, được lắm.”
Không phải chứ, họ hiểu lầm cái gì rồi à?
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
9.
Tạ Trì ném tôi vào trong xe, trực tiếp báo địa chỉ nhà tôi với tài xế.
Tôi lấy làm lạ, sao hắn lại biết được địa chỉ nhà tôi chứ?
Chỉ là câu hỏi này, lúc Tạ Trì thuần thục móc chìa khoá mở cửa nhà tôi đã có đáp án rồi.
“Tạ trì, anh lừa em.”
Hắn ôm tôi vào phòng, đè lên giường.
“Chẳng phải Nghiên Nghiên cũng lừa anh à?”
“Em đã nói sẽ mãi mãi bầu bạn với anh, cho dù anh có đuổi, em cũng sẽ không rời đi.”
“Nhưng chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng, bỏ lại anh ở sân bay chờ em cả đêm.”
“Em nói xem, anh nên trừng phạt em thế nào đây?”
Nói xong, Tạ Trì dùng một tay cởi cúc áo sơ mi, lộ ra dáng người cường tráng.
Tôi ngây ngẩn cả người.
Dáng người của hắn tốt như vậy từ khi nào thế?
Đây là kiểu mặc đồ thì trông ốm yếu, cởi đồ thì cơ bắp đầy mình trong truyền thuyết à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/may-ma-chung-ta-da-gap-duoc-nhau/c7.html.]
Ngay khi tôi đang ngẩn người, Tạ Trì đã giật cổ áo của tôi ra, vùi đầu vào giữa cổ tôi cắn một cái, tựa như quỷ hút m.á.u vậy.
Tôi đau đớn kêu lên một tiếng, đưa tay muốn đẩy hắn ra.
Tạ Trì trực tiếp giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi lên đỉnh đầu.
“Nghiên Nghiên, em không ngoan chút nào.”
Tay kia bóp cằm tôi, hôn mạnh xuống.
Lực tay quá lớn, đau đến mức nước mắt tôi chảy ròng ròng.
Thấy nước mắt của tôi, cơ thể Tạ Trì đột nhiên cứng đờ.
Dường như cuối cùng mới nhận ra việc mình đang làm.
Hắn vội vàng buông tay, ôm chặt tôi vào lòng, hôn lên vệt nước mắt của tôi.
“Thật sự xin lỗi, Nghiên Nghiên, là anh quá đáng.”
“Em đừng giận, anh chỉ là sợ, sợ ngay cả em cũng không cần anh nữa.”
Lời nói của Tạ Trì khiến sống mũi tôi cay cay.
Nước mắt đau đớn lúc nãy, giờ đã chuyển thành tủi thân.
Tôi nhịn không được đánh hắn mấy cái.
“Anh biết sợ, chẳng lẽ anh làm vậy, em sẽ không sợ chắc.”
“Không phải tự em muốn đi, con gái ruột của người ta quay về, đuổi em đi, em có thể không đi sao?”
“Em một thân một mình không nơi nương tựa, anh còn đối xử với em như vậy.”
Tạ Trì vẫn luôn ôm tôi thật chặt, chấp nhận tất cả những lời chỉ trích của tôi.
“Ừm, đều là lỗi của anh, đều do anh hết.”
Cuối cùng, tôi không nhịn được nói: “Tạ Trì, anh có thể buông em ra trước không?”
Tạ Trì cười lạnh: “Quả nhiên em vẫn muốn chạy trốn khỏi anh đúng không?”
“Không phải, cơ n.g.ự.c của anh lớn quá, ép đến mức em không thở nổi.”
Đôi khi dáng người quá tốt cũng là một loại phiền não.