MAY MẮN TỐI THƯỢNG - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-21 16:45:53
Lượt xem: 42
Nhưng sau đó có một ngày tôi quá bận và quên mất.
Tối hôm đó, Lâm Thần Hi đưa tôi đến dưới ký túc xá, đột nhiên đưa tay ra, mỉm cười chờ bưu thiếp của tôi.
Tôi bỗng nhớ ra chuyện này, nhưng lại không chuẩn bị gì cả.
Vì vậy, tôi ôm cổ Lâm Thần Hi, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh.
Tôi nhẹ nhàng nói bên môi anh: “Hôm nay ở đây.”
“Chưa đủ.” Nói xong, Lâm Thần Hi đặt tay lên eo tôi, siết chặt tôi trong vòng tay anh.
Nụ hôn của anh rơi xuống môi tôi, mang theo tình yêu mãnh liệt và không bao giờ ngừng lại.
Tối về, tôi nằm một mình trên giường, hồi tưởng lại nụ hôn đó, mặt nóng bừng bừng, không thể nào ngủ được.
Tôi nghĩ rằng mình sẽ mãi hạnh phúc bên anh, nếu như không có cuộc gọi từ mẹ.
Đó là chuyện xảy ra vào đầu học kỳ năm ba.
Khi tôi nghe máy, người nói chuyện không phải là mẹ, mà là bác sĩ trong bệnh viện.
Ông nói mẹ tôi đang nằm viện, hiện vẫn hôn mê, cần người ký tên cho phẫu thuật và cần người chăm sóc.
“Bố tôi đâu?” Tôi đoán chắc đã xảy ra chuyện không hay, giọng nói có chút run rẩy.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
“Cái này phải hỏi người nhà cô, hiện tại chúng tôi chỉ liên lạc được với cô, nếu cô tiện thì nhanh chóng đến bệnh viện nhé.”
Tôi tắt điện thoại, lập tức gọi cho dì.
Dì tôi nói công ty bố gặp vấn đề, để không liên lụy đến tôi và mẹ, hai người đã ly hôn, để lại cho chúng tôi một khoản tiền.
Còn bố thì bị đưa đi điều tra.
Tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng, không biết phải làm sao, nước mắt chảy dài trên má.
Dì nói trong vài ngày này có thể xin nghỉ phép để giúp chăm sóc mẹ, nhưng sau đó dì cũng phải đi làm, không chắc có thể lo liệu được.
Tôi cảm ơn dì rồi nói sẽ nhanh chóng trở về.
Tắt điện thoại, tôi lập tức tìm gặp giáo viên chủ nhiệm để làm thủ tục nghỉ học. Nhưng cô ấy khuyên tôi không nên nghỉ học ngay, mà cứ xin bảo lưu trước.
Tôi không thể nói lại cô, nhưng nghe bác sĩ nói tình hình dù phẫu thuật thành công thì vẫn cần rất lâu để phục hồi. Lần này tôi trở về, ít nhất nửa năm đến một năm thì mới có thể quay lại.
Cuối cùng tôi chỉ có thể xin bảo lưu, đặt chuyến bay gần nhất vào lúc mười giờ tối.
Chiều hôm đó, Lâm Thần Hi đến đợi tôi đi học.
Anh đứng bên lề đường, mang balo, đeo khẩu trang. Tóc mái anh che đến lông mày, ánh mắt sáng rõ, khi anh thấy tôi thì nở nụ cười.
Tôi tiến lại gần Lâm Thần Hi.
“Hôm nay em không muốn đi học, đi uống trà sữa với em nhé.”
Anh nắm tay tôi: “Được, có chuyện gì thì cứ nói với anh.”
Chúng tôi nắm tay nhau đi về phía trước, ánh mắt Lâm Thần Hi thoáng nhìn về phía tôi. Tôi quay mặt đi, tránh ánh nhìn của anh.
Đến quán trà sữa, chúng tôi cùng đứng trước quầy gọi đồ. Tôi gọi một ly trà sữa bạc hà, anh cũng gọi theo.
Nhận được trà sữa, chúng tôi ngồi ở góc gần đường, có thể nhìn thấy những người đi qua bên ngoài.
Có lẽ vì đang trong giờ học, bên ngoài rất ít người.
Tôi uống một ngụm, lấy hết can đảm: “Lâm Thần Hi.”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau: “Hả? Có chuyện gì?”
“Chúng ta chia tay đi.” Tôi nói xong câu này thì nước mắt không ngừng rơi.
Rõ ràng tôi là người đề nghị chia tay, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy tủi thân như vậy.
Lâm Thần Hi nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, đôi mắt hơi đỏ toát lên vẻ không thể tin: “Anh nghe nhầm phải không? Em vừa nói gì?”
Tôi siết chặt ngón tay, khoảnh khắc đó rất muốn lao vào lòng anh, khóc một trận, nhưng lý trí vẫn chiếm ưu thế.
“Em nói…”
Câu nói phía sau chưa kịp thốt ra, tôi đã bị tay anh che miệng lại.
“Có phải em không thích quán này không? Vậy chúng ta đổi quán khác, lần trước anh đến đón em trễ, sau này mỗi lần anh sẽ đến sớm hai mươi phút để chờ em, được không…”
Tôi cảm nhận được Lâm Thần Hi đang run rẩy, tôi cũng không khác gì, nước mắt đã mờ mịt tầm nhìn.
Anh vội vàng lấy giấy lau nước mắt cho tôi.
Nhưng làm sao tôi có thể làm tổn thương một chàng trai tốt như vậy. Lần này tôi nghỉ học, còn chưa biết có thể quay lại hay không, tôi cảm thấy tương lai của mình thật tối tăm.
Giờ tôi mới nhận ra, những sự lạc quan rộng lượng trước đây của mình đều vì có bố mẹ ở phía sau.
Khi họ ngã xuống, tôi chỉ là một người yếu đuối bất lực.
Tôi đứng dậy, Lâm Thần Hi bên cạnh ôm lấy tôi.
“Chúng ta đã chia tay rồi.” Tôi nói những lời tổn thương trong nước mắt.
“Anh không đồng ý, cho dù em muốn chia tay cũng phải cho anh một lý do hợp lý.” Anh cương quyết không chịu buông tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/may-man-toi-thuong/6.html.]
07
“Em không thích anh nữa.” Tôi nói ra những lời mà chính mình cũng không tin. Tôi nghĩ đến những bộ phim truyền hình m.á.u chó từng xem, không ngờ mình cũng có ngày như vậy.
“Anh không tin.” Giọng Lâm Thần Hi cũng mang theo tiếng nức nở.
Trong lòng tôi rối bời, mạnh mẽ đẩy anh ra, tự mình chạy đi.
Lâm Thần Hi đuổi theo, muốn nắm tay tôi, nhưng tôi tránh đi.
Anh lại chạy sang bên kia, cố gắng nắm lấy.
Cuối cùng, Lâm Thần Hi nắm lấy cánh tay tôi, tôi buộc phải chậm lại.
Anh đi bên phải tôi, chắn giữa dòng xe cộ qua lại.
Tay tôi vẫn bị anh nắm chặt, không thể trốn thoát.
Đến cửa ký túc xá, tôi dừng lại nhìn Lâm Thần Hi, anh nhìn tôi với vẻ tủi thân.
Nhưng anh vẫn buông tay.
Tôi bước nhanh về phòng, vừa chạy vừa khóc, nước mắt rơi xuống hành lang.
Về đến phòng, tôi gục đầu xuống bàn khóc một trận.
Đến hơn bốn giờ, tôi mới lấy lại tinh thần để thu dọn hành lý.
Hơn bảy giờ, tôi ngồi một mình ở cái bàn trống trải, im lặng nhìn chiếc vali đã được xếp gọn dưới đất.
Một mình tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời sắp lặn, trên đường chân trời còn lưu lại một chút ánh sáng. Bầu trời phía trên màu đỏ nhạt, không biết là ánh hoàng hôn quyến luyến, hay là bầu trời đang níu giữ.
Tôi vô tình nằm úp sấp bên cửa sổ, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Tim tôi lập tức đập nhanh hơn, theo sau là nỗi đau xé lòng.
Tôi cầm điện thoại lên, định đuổi Lâm Thần Hi đi, nhưng lại thấy tin nhắn anh gửi bảo đi ăn, đang đợi tôi ở cửa ký túc xá.
Tôi trượt xuống bên tường cạnh cửa sổ, ngồi xổm xuống đất, khóc không thành tiếng.
Khi khóc mệt rồi, tôi cầm điện thoại nhắn lại: "Không cần đợi em, anh tự đi đi."
Lúc đó tôi cũng đã nghĩ, hay là đừng chia tay nữa, nhưng tôi không nỡ mang theo gia đình tan vỡ của mình để làm gánh nặng cho anh.
Chắc chắn tôi và mẹ sẽ bất chấp tất cả để cứu bố, tuy tôi không hiểu rõ tình hình, nhưng dù bố tôi khôn ngoan trong thương trường, chắc chắn ông vẫn là một người tốt, tuyệt đối không thể làm những việc vi phạm pháp luật.
Màn hình điện thoại của tôi sáng lên, hiện ra ba chữ: "Anh đợi em."
Trong lòng tôi cảm thấy bực bội, ngồi trên đất khoảng nửa tiếng rồi đứng dậy cầm vali đi xuống lầu.
Khi ra ngoài hình như không thấy Lâm Thần Hi, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy hơi hụt hẫng.
Ra khỏi ký túc xá, tôi lại thấy anh đi tới, trong lòng tôi tràn ngập niềm vui, cảm động và đau lòng đan xen.
Lâm Thần Hi nắm lấy tay tôi đang cầm vali.
"Có chuyện gì ở nhà sao?" Anh nói với giọng nhẹ nhàng, đầy kiên nhẫn.
"Chúng ta đã chia tay rồi, anh đừng theo em nữa." Lời nói đến miệng tôi lại biến thành như vậy, tôi tự thấy mình thật tàn nhẫn.
"Em nhất định phải nói những lời tổn thương như vậy sao? Có khó khăn nào mà chúng ta không thể cùng đối mặt à? Tại sao em luôn muốn đẩy anh ra ngoài vậy? Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy! Rốt cuộc khi nào em mới nghĩ đến việc anh có thể ở bên cạnh em, bảo vệ em khi gặp khó khăn?" Giọng Lâm Thần Hi bỗng cao lên vài tông, khóe mắt đỏ hoe, có vẻ rất tức giận.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, anh đã quay mặt đi nói: "Xin lỗi, anh kích động quá."
Sau đó, anh lại quay lại nghiêm túc nói: "Dù thế nào đi nữa, lần này anh sẽ không buông tay."
Thực ra trong lòng tôi vô cùng cảm động, nhưng tôi không dám, tôi sợ sẽ kéo anh xuống vũng bùn.
Tôi thừa nhận mình thực sự là một kẻ nhát gan, rõ ràng rất thích anh nhưng vẫn muốn đẩy anh ra xa.
Lâm Thần Hi theo tôi đến sân bay, sau khi tôi chọn xong chỗ ngồi, anh cũng lấy chứng minh thư ra bắt đầu chọn chỗ.
Nhưng không còn chỗ nào nữa, chúng tôi ngồi rất xa nhau.
Trong quá trình chờ máy bay, anh luôn ở bên cạnh tôi. Chúng tôi đều im lặng, không ai nói gì.
Lên máy bay, ghế ngồi của tôi là E, anh ngồi rất xa tôi.
Tôi mơ màng ngủ thiếp đi, mơ thấy bố mẹ nắm tay nhau rời đi, họ bảo tôi hãy chăm sóc bản thân thật tốt.
Khi tôi muốn nắm lấy họ, màu sắc trên người họ ngày càng nhạt, ngày càng nhạt, cho đến khi trước mặt chỉ còn lại không khí.
Tôi bừng tỉnh, mới phát hiện mình dựa vào vai người khác.
Tôi lập tức ngồi thẳng dậy, nhận ra là Lâm Thần Hi thì quay mặt đi.
Anh kéo tôi lại dựa vào vai mình, nhẹ nhàng nói: "Em cứ nhìn những người đàn ông khác, anh sẽ ghen đấy."
Cuối cùng tôi không thể kiềm chế được nữa, ôm chặt lấy Lâm Thần Hi mà khóc.
Anh nhẹ nhàng ôm tôi, bên tai thì thầm: "Đừng sợ, anh ở đây."
Khoảnh khắc đó, tôi thật sự muốn nói với anh: "Lâm Thần Hi, nếu anh như vậy, em sẽ không bao giờ buông tay anh, kể cả sau này anh hối hận cũng vô ích.”
Nhưng miệng tôi chỉ còn lại tiếng khóc mơ hồ, không thể nói ra lời nào.
Nếu đã như vậy, thì hãy để chúng ta cùng nhau tiến về tương lai nhé.