MẸ CHỒNG HAY MẸ THIÊN HẠ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-29 19:52:45
Lượt xem: 501
13.
Mà khi tôi biết bố chồng muốn ly hôn với Trần Đông Mai lại là vào 3 ngày cuối tuần sau, lúc Lâm Bân bất ngờ về nhà sớm hơn dự định.
Tôi vốn tưởng Lâm Bân trở về sớm là do bị ảnh hưởng từ những bức ảnh và thông tin mà Trần Đông Mai gửi cho nên thật sự nghĩ rằng tôi ngoại tình, và trở về để xác minh.
Mặc dù ngày Trần Đông Mai gửi ảnh và thông tin cho Lâm Bân, anh ấy đã gọi lại cho tôi sau nửa giờ, giải thích rằng lúc đó không bắt máy vì đang họp, điện thoại để bên ngoài phòng họp.
Cũng nói chắc chắn tin tưởng tôi, bức ảnh nhìn qua là biết cố ý căn góc chụp.
Người đồng nghiệp nam đó Lâm Bân cũng quen, đã từng ăn cơm cùng nhau, đồng nghiệp đó còn có gia đình rồi.
Nhưng dù sao bức ảnh đó có góc chụp thật sự rất tinh vi, nhân vật trong ảnh vẫn là tôi, vợ anh ấy.
Hôm đó, tôi lại không tiện chia sẻ một chút nào cảnh chúng tôi cùng mấy đồng nghiệp uống trà dưới tòa nhà.
Hơn nữa, hôm sau Lâm Bân còn đăng xuất tài khoản WeChat trên máy tính bảng.
Sau khi anh ấy đăng xuất WeChat, tôi còn trêu đùa anh ấy: “Sao vậy, có phải sợ em thấy mẹ anh nói xấu em không?”
Anh ấy mệt mỏi nói: “1, 2 lời không giải thích rõ được, về nhà rồi kể với em.”
Vì vậy, khi anh ấy hối hả về nhà, trong lòng tôi có chút không thoải mái.
Cho đến khi anh ấy nói: “Bố anh muốn ly hôn với mẹ, bảo tôi về...”
Chưa nói xong, cửa lại bật mở ra.
Bên ngoài là Trần Đông Mai.
Cửa vừa mở, bà đã chỉ tay vào mũi tôi mà mắng: “Tần Ngữ, cô là loại hồ ly tinh không ra gì, tự mình ngoại tình, con trai tôi muốn ly hôn với cô, cô lại kích động chồng tôi ly hôn. Cô thật không có lương tâm, sớm muộn gì cũng bị trời đánh.”
Bà ấy vừa nói xong định đánh tôi một cái, nhưng bị Lâm Bân chặn lại.
Lâm Bân: “Mẹ, mẹ điên rồi sao?”
Trần Đông Mai không đánh được tôi, không vui mà mắng Lâm Bân: “Lâm Bân, giờ là lúc nào rồi, con còn bảo vệ Tần Ngữ, trong mắt con còn có mẹ không?”
Lâm Bân hít sâu một hơi: “Mẹ, bố muốn ly hôn không phải ngày một ngày hai, trong lòng mẹ không rõ sao? Còn đến nhà Tần Ngữ gây rối, liên quan gì đến cô ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/me-chong-hay-me-thien-ha/chuong-7.html.]
Tôi: “…”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tôi chỉ dùng chiêu của bà ấy để trả lại cho bà, nhưng nhìn cách Lâm Bân bảo vệ tôi, bỗng dưng cảm thấy có chút xấu hổ.
Dù sao, bức ảnh đó đúng là do tôi gửi đi, lời đồn cũng do chính tôi tạo ra.
14.
Tôi đang định lên tiếng thì bố chồng cũng đã đến.
Sau khi bố chồng đến, Trần Đông Mai mới ngừng cơn điên loạn, bắt đầu khóc lóc.
Bố chồng rất bình tĩnh, trước tiên ông nhẹ nhàng dẫn cháu trai tôi, người đang hoảng sợ, vào phòng sách, dỗ dành một lúc, cho nó xem một bộ phim hoạt hình, sau đó mới ra ngoài nói với Trần Đông Mai: “Nếu bà nhất định phải đến đây để giải quyết với con trai cũng được, nhưng phải có ý tứ chút chứ, đừng làm con dâu và cháu trai hoảng sợ.”
Tôi cứ nghĩ Trần Đông Mai sẽ không để bố chồng vào mắt, dù sao trước đây bà ấy ở nhà như một sư tử Hà Đông, rất hung dữ.
Nhưng không biết mấy ngày qua bố chồng và Trần Đông Mai đã xảy ra chuyện gì mà Trần Đông Mai, người trước đây từng mắng bố chồng như mắng con, giờ phút này lại thực sự im lặng.
Khi Trần Đông Mai im lặng, bố chồng với giọng điệu kiên định, chậm rãi nói với bà một tràng dài.
Ông nói: “Tôi đã muốn ly hôn với bà từ lâu rồi, lúc Lâm Bân còn nhỏ, tôi nghĩ nó còn bé như vậy, sợ rằng nếu tòa xử để bà nuôi dạy sẽ hỏng mất. Vì vậy tôi đã nhẫn nhịn. Khi Lâm Bân tốt nghiệp đại học, tôi đã viết xong thỏa thuận ly hôn, lý do không đưa cho bà là vì Lâm Bân nói muốn kết hôn. Tôi sợ nếu lúc đó ly hôn sẽ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của Lâm Bân.”
“Bây giờ nhìn lại, có lẽ lúc đó ly hôn sẽ tốt hơn. Bà hãy tự xem những điều bà đã làm với Lâm Bân sau khi nó kết hôn đi, điều nào là việc mà một người mẹ nên làm?”
Ông dừng lại một chút: “Tất nhiên, bây giờ tôi muốn ly hôn với bà, không phải vì Lâm Bân, mà là vì chúng ta đã sống chung hơn 30 năm, tôi đã chịu đựng đủ sự kiểm soát, lời mắng chửi và những trận khóc lóc của bà. Bây giờ chúng ta đều đã nghỉ hưu, tôi muốn sống vài ngày thoải mái trước tới nơi chín suối, không bị người khác đánh mắng, chơi cờ một mình, không liên quan đến ai cả.”
“Bà cũng đừng đến quấy rối Lâm Bân, làm phiền cuộc sống của hai đứa nó.”
“…”
Sau khi bố chồng nói xong, rất bình tĩnh lấy ra thỏa thuận ly hôn, nhìn Lâm Bân nói: “Gọi con về là để nói với con, bố và mẹ con sẽ ly hôn, sau này bố sẽ không quản mẹ con nữa. Con nên được biết lý do vì sao, đừng để mẹ làm bọn con khó xử.”
Nghe xong lời này, Trần Đông Mai cuối cùng cũng không thể im lặng thêm được nữa, bắt đầu mắng chửi.
Chỉ là chưa kịp cho bà mắng xong, bố chồng đã dùng tài sản để đe dọa và đưa bà rời đi cùng.
Trước khi đi, ông còn nói với tôi: “Tần Ngữ, xin lỗi, chuyện của chúng ta đã khiến bọn con phải lo lắng rồi.”
Tôi: “…”