Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MẸ CHỒNG HAY MẸ THIÊN HẠ - Chương 9 (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-09-29 19:53:11
Lượt xem: 699

18.

Bà ấy cũng thực sự là một củ khoai nóng bỏng tay.

Sau khi liên tục khóc lóc gây rối trong nhà tôi một tuần, thấy Lâm Bân vẫn chịu không đi khuyên bố chồng đừng ly hôn, bà ấy chặn đường tại công ty khi tôi tan ca, lớn tiếng mắng chửi: “Tần Ngữ, cô là đồ hồ ly tinh, cô đã nói gì với lão Lâm mà khiến ông ấy nhất định phải ly hôn với tôi?”

Tôi: “…”

Đã đến mức này rồi, tôi tất nhiên không nhân nhượng cái tật luôn miệng mắng mỏ của bà ấy, lập tức từ trong túi lấy một cái gương đưa ra: “Xem xem bộ dạng của bà bây giờ đi, chồng bà ly hôn còn cần ai khác kích động sao? Đến cả chó cũng phải hoảng sợ chạy ba dặm khi thấy bà đấy.”

Tôi còn trả lại những lời bà ấy từng mắng mình trước đây: “Không phải bà luôn khuyên Lâm Bân ly hôn với tôi sao? Còn cảm thấy Tiểu Sâm có người mẹ như tôi chắc chắn không sớm thì muộn cũng hỏng. Thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ rằng với một người mẹ như bà, chồng tôi sớm muộn gì cũng sẽ hỏng y vậy.”

Lâm Bân không thích cãi nhau, có lẽ không kiềm chế được mà nổi giận, ấy thế mà hiện tại anh lại bực bội quát lên: “Mẹ, mẹ im lặng đi! Mẹ đã làm gì mà để con phải làm như vậy? Một người mẹ bình thường đều yêu thương con mình, mà mẹ thì lại luôn muốn hủy hoại cả cuộc đời con!”

Trần Đông Mai: “...”

Bà ấy bị mấy lời của tôi làm tức điên lên, mở miệng ra là một loạt những câu chửi đầy cay nghiệt.

Chửi xong vẫn chưa hả dạ, bà lao tới định đánh tôi.

Liếc thấy Lâm Bân tiến đến gần, ban đầu tôi định chặn cú tát của Trần Đông Mai, nhưng giờ lại chuyển sang kéo lấy cánh tay của Lâm Bân.

Nhưng cú tát vẫn rơi xuống.

“Chát.” Một tiếng vang to.

Nhưng nó không rơi trên mặt tôi mà nằm trên mặt Lâm Bân, người vừa kịp đến kéo tôi lại.

Cùng với âm thanh ấy là tiếng mắng của Lâm Bân: “Mẹ, mẹ bị bệnh à?”

Trần Đông Mai: “...”

Nhìn thấy dấu tay in rõ trên mặt Lâm Bân, Trần Đông Mai hoảng hốt.

Bà chỉ tay vào tôi, lắp bắp: “Là cô ta chửi con trước...”

Chưa kịp nói hết câu, Lâm Bân đã ngắt lời: “Mẹ, con không mù, cũng không điếc.”

Anh nói: “Thời gian này mẹ liên tục làm loạn ở nhà chúng con, Tần Ngữ chưa từng nói một lời nào không đúng về mẹ. Còn mẹ thì được đà lấn tới, làm đủ trò. Mẹ nhất định phải làm cho trở con giống mẹ, để con bị ly hôn, mẹ mới thấy vừa lòng phải không?”

Anh tiếp tục: “Mẹ làm ơn buông tha cho bọn con đi, từ nay chúng ta mỗi người tự sống cuộc sống riêng của mình, được không?”

Nói xong, anh kéo tôi rời đi.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Mặc cho Trần Đông Mai khóc lóc ầm ĩ phía sau, Lâm Bân cũng không quay đầu lại.

Tối hôm đó, điện thoại của Lâm Bân reo liên tục, nhưng anh không nhận một cuộc nào.

Cuối cùng, anh còn dứt khoát tắt máy.

Trước khi tắt máy, anh chỉ nhắn cho Trần Đông Mai một tin: [Nếu mẹ còn tìm Tần Ngữ gây phiền phức, thì con chỉ có thể coi như mẹ chưa từng sinh ra con mà thôi.]

Gửi xong tin nhắn, anh còn cầm điện thoại của tôi, chặn hết mọi liên lạc của Trần Đông Mai.

19.

Từ sau khi Lâm Bân bị Trần Đông Mai tát, bà ấy không còn có thể bước chân vào nhà tôi nữa.

Để đề phòng Trần Đông Mai quay lại, Lâm Bân đã thay hết mật khẩu khóa cửa nhà.

Dù vậy, anh ấy vẫn luôn cảm thấy bất an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/me-chong-hay-me-thien-ha/chuong-9-hoan.html.]

Một đêm, anh ôm chặt tôi giữa đêm khuya và nói: “May mà anh kịp thời tới nơi, nếu cú tát đó rơi trên mặt em, thì anh làm sao xứng đáng với lời hứa cùng mẹ em trước lúc bà qua đời.”

Mẹ tôi trước khi qua đời lo lắng nhất là sợ sau khi bà mất, tôi sẽ bị người ta ức hiếp.

Bà mãi không chịu nhắm mắt.

Chính Lâm Bân đã nắm tay bà, từng chữ từng lời hứa với bà rằng sau này sẽ luôn bảo vệ tôi, dù chúng tôi có già đi, cũng sẽ không để tôi chịu một chút thiệt thòi nào.

Lúc đó, mẹ tôi mới yên tâm nhắm mắt.

Nhìn vào gương mặt mệt mỏi của Lâm Bân, trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy vô cùng thương anh.

Nửa năm sau.

Sau hai lần kháng cáo của bố chồng. Tòa án cuối cùng đã phán quyết ly hôn.

Bố chồng tôi, để nhanh chóng thoát khỏi bà, đã chọn ra đi với hai bàn tay trắng.

Ông giao hết nhà cửa, xe cộ, tiền tiết kiệm cho Trần Đông Mai rồi tự mình thuê một căn hộ ở khu chung cư bên cạnh nhà chúng tôi để sống.

Tôi và Lâm Bân đã mời ông tới ở tạm một thời gian để thích nghi dần, nhưng ông lắc đầu từ chối ngay: “Không, không, nếu để mẹ con biết bố ở đây, bà ấy sẽ không cam lòng, rồi lại đến đây làm loạn mất.”

Tôi: “...”

Bà ấy quả thật đã khiến mọi người phải tránh xa mình bằng mọi giá.

20.

Nhưng bố chồng tôi đã sai rồi.

Dù ông không đến ở nhà chúng tôi, nhưng sau khi ly hôn Trần Đông Mai vẫn mò đến cho được.

Bà muốn sống chung với chúng tôi.

Bà tìm đến Lâm Bân trước, nhưng anh kiên quyết từ chối và hỏi bà: “Mẹ tới đây để làm gì? Sau khi tự mình làm hỏng cuộc hôn nhân của mình, mẹ lại muốn làm hỏng luôn hôn nhân của con sao?”

Sau đó, bà tìm đến tôi.

Nhưng lần này, bà không còn thái độ ngang ngược như trước nữa.

Gần như hạ mình hỏi tôi có thể cho bà đến nhà giúp trông cháu không.

Bà còn nói có thể bán căn nhà hiện tại của mình để mua cho chúng tôi một căn nhà lớn hơn và không cần ghi tên bà vào đó.

Bà có tiền lương hưu, cũng không cần dùng đến tiền của chúng tôi, thậm chí còn có thể dùng lương hưu của mình để giúp nuôi cháu.

Tôi cũng giống như bố chồng, lắc đầu từ chối ngay lập tức: “Không cần đâu, không phiền bà đâu, tiền và nhà của bà cứ giữ lại để dưỡng già đi.”

Nước mắt cá sấu này tuyệt đối không thể tin được.

Hơn nữa, tôi không muốn con mình phải trải qua cuộc sống như Lâm Bân.

Cũng không muốn lặp lại những trận chiến mẹ chồng nàng dâu với bà ấy.

Đến bây giờ, tôi vẫn thỉnh thoảng cảm thấy tiếc nuối khi trước vì nể tình Lâm Bân, đã không chửi mắng bà ấy thật nặng nề khi bà ấy nói xấu tôi với anh.

Lúc ấy, tôi thấy mình quả thực chưa phát huy hết tiềm năng.

(Hoàn toàn văn)

 

Loading...