Mẹ Kế Là Cứu Tinh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-05-25 09:33:57
Lượt xem: 624
Em họ bỏ một lượng lớn bột giặt vào đồ uống của tôi, tối hôm đó tôi nôn mửa, sốt cao, phải vào bệnh viện rửa ruột suốt đêm. Kết quả là, bà tôi chỉ thản nhiên nói một câu, em họ tôi còn nhỏ, dù sao ăn bột giặt cũng không c.h.ế.t được.
Bị hành động của bọn họ chọc cười, sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ như vậy, phản kháng đã trở thành lựa chọn duy nhất của tôi.
1
Hai tháng trước, bố mẹ tôi đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.
Hôm đó, tôi ôm c.h.ặ.t c.h.â.n mẹ, khóc lóc thảm thiết, cầu xin bà đừng đi.
Mẹ tôi chỉ lạnh lùng cho tôi một lời khuyên: " Tô Miên, bố con sau này nhất định sẽ tái hôn, con nhất định phải cẩn thận với mẹ kế, trên đời này, mẹ kế không có ai tốt đẹp gì đâu."
Nói xong, mẹ tôi lạnh nhạt đẩy tay tôi ra, kéo vali, không quay đầu lại mà bỏ đi.
Tôi vừa khóc vừa đuổi theo gọi bà. Nhưng bà càng đi càng nhanh, cho đến khi tôi không còn tìm thấy bóng dáng bà đâu nữa.
Quyền nuôi dưỡng tôi thuộc về bố.
Nhưng bố tôi bận rộn công việc, căn bản không có thời gian quản tôi.
Nhớ lúc còn có tôi, ông ấy đưa hai trăm tệ tiền ăn ở nhà. Còn khi quên mất tôi, có thể tôi phải nhịn đói liên tục một hai ngày, chỉ có một chiếc bánh bao trắng để ăn.
Mỗi lần đói bụng đến mức bụng kêu ùng ục, tôi chỉ có thể nuốt nước miếng liên tục để chịu đựng cơn đói.
Cho đến khi bố tôi đề nghị để bà nội tạm thời đến chăm sóc tôi, tôi cứ tưởng rằng ngày tốt của mình đã đến, nào ngờ, so với việc không có mẹ, rắc rối lớn hơn còn ở phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/me-ke-la-cuu-tinh/chuong-1.html.]
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Ngày hôm sau, bà nội và em họ con nhà bác cả dọn đến nhà tôi.
Bác cả và vợ chồng bác rất bận rộn, em họ vẫn luôn được gửi gắm ở nhà bà nội. Trước đây, mỗi năm chỉ có dịp Tết tôi mới gặp người em họ nhỏ hơn tôi năm sáu tuổi này, trong ấn tượng của tôi nó vẫn là một đứa nhóc ngây thơ vô số tội.
Không ngờ rằng, lần xuất hiện đầu tiên của nó đã cho tôi một "bất ngờ lớn".
Ngay tối đầu tiên đến nhà tôi, em họ gõ cửa phòng tôi, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu: "Chị ơi, chai nước này tặng chị uống nè, em đã mở nắp giúp chị rồi."
Tôi liếc nhìn, là một chai nước có ga không đường, nhưng màu nước có hơi đục.
"Chị ơi, chị thử xem, nước ngọt vị này, ngon lắm." Thấy tôi do dự, em họ vội vàng giục.
Nhìn nụ cười rạng rỡ của em họ, tôi không chút nghi ngờ, yên tâm uống một ngụm lớn.
Vừa mới vào miệng, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn, một mùi bột giặt xộc thẳng vào khoang miệng, hòa lẫn với nước bọt, thậm chí còn nổi bọt trên đầu lưỡi.
Tôi vội vàng lấy tay che miệng, vừa nôn khan vừa chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe.
Ngay sau đó, em họ tôi đã đứng ở cửa nhà vệ sinh, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Ha ha ha, đồ ngốc, mắc bẫy rồi nhé, tao bỏ bột giặt vào đó đấy, mắc cười c.h.ế.t mất!" Nó cười như một con quỷ, hoàn toàn khác hẳn với đứa trẻ ngây thơ ban nãy.
Tôi không đề phòng nó, nó lại giở trò xấu với tôi.
Tôi nhanh chóng súc miệng, túm lấy cổ áo em họ: "Thằng mất nết, trò đùa của mày quá đáng rồi đấy!"
Em họ bị tôi túm lấy, do chênh lệch tuổi tác, nhất thời không thoát khỏi tôi, vội vàng lớn tiếng kêu cứu: "Bà nội ơi, cứu con với, Tô Miên muốn g.i.ế.t con! Bà nội ơi, hu hu hu..."