Mẹ Kế Là Cứu Tinh - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-25 09:35:34
Lượt xem: 213
Mẹ tôi thật sự rất nhã tâm, ly hôn rồi, ngay cả đứa con gái như tôi cũng hoàn toàn vứt bỏ.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ là một đứa trẻ, đành phải miễn cưỡng chấp nhận, tiếp tục chung sống với bà nội và em họ.
2
Sự nhẫn nhịn của tôi không những không đổi lại được cuộc sống yên bình. Dưới sự bao che của bà nội, hành vi của em họ ngày càng quá đáng.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Thậm chí, tôi phát hiện ra nó có sở thích rình mò.
Cửa nhà vệ sinh nhà chúng tôi vẫn luôn bị hỏng, chỉ có thể khép hờ, nhưng không thể khóa được.
Một lần, tôi vừa chuẩn bị tắm rửa, áo khoác và quần jean đã cởi ra, trên người chỉ còn lại bộ đồ lót bó sát.
Nghe thấy tiếng động sau lưng, tôi quay đầu lại nhìn, đúng lúc từ khe hở của cánh cửa nhà vệ sinh đang hé mở, bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm của em họ.
Tôi sợ đến c.h.ế.t khiếp, không kịp kinh hãi, nhanh tay chộp lấy cái gáo nước bên cạnh, ném thẳng về phía cửa nhà vệ sinh.
Em họ tôi bị đập trúng trán, đau đớn kêu lên một tiếng.
Cánh cửa đóng sầm lại, nó ôm đầu, hốt hoảng bỏ chạy.
Tim tôi vẫn còn đập thình thịch, vội vàng mặc quần áo, đi tìm một vòng, trong nhà không còn bóng dáng em họ tôi đâu nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/me-ke-la-cuu-tinh/chuong-3.html.]
Trước đây, nó đổ mực lên chiếc váy trắng của tôi khiến tôi không thể nào giặt sạch được, xé quyển vở bài tập mà tôi phải nộp vào ngày hôm sau thành từng mảnh vụn, xé xác con búp bê yêu quý nhất của tôi thành bảy, tám mảnh, tôi đều có thể nhịn.
Nhưng lần này, tôi thật sự không thể nhịn được nữa, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận: "Bà nội, bà thật sự phải dạy dỗ Tô Hà cho tốt, bà có biết vừa rồi nó đã làm gì không?"
Bà nội tôi đang dựa vào ghế tựa phơi nắng, thờ ơ liếc nhìn tôi: "Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, cháu nhường nó một chút đi."
"Bà nội, nó mới 7 tuổi, đã học được cách rình mò con gái tắm rồi, hành vi này thật sự rất biến thái, sau này lớn lên còn gì nữa?"
Nghe tôi nói xong, sắc mặt bà nội liền thay đổi, ngồi bật dậy khỏi ghế tựa.
Tôi cứ tưởng bà sẽ gọi em trai ra dạy dỗ một trận, không ngờ bà lại tức giận nói với tôi: "Cháu sao lại có thể nói xấu sau lưng em trai như vậy! Bà thấy không phải do Tô Hà, mà là do cháu, cháu là chị họ mà tâm địa lại độc ác như vậy!"
Mặc dù biết bà nội sẽ thiên vị, nhưng bà ấy lại không phân biệt đúng sai mà trách mắng tôi, thật sự khiến tôi tức giận đến mức không thể nào kìm nén được nữa.
Đúng lúc này, Tô Hà trở về, nó bước về phía tôi và bà nội, trong tay hình như đang cầm thứ gì đó, vừa nhìn thấy nó, tôi liền nói: "Bà không tin cháu, vậy cháu sẽ đối chất trực tiếp với Tô Hà."
Tuy nhiên, chưa kịp để tôi mở miệng hỏi, Tô Hà đã đi đến trước mặt tôi, đột nhiên giơ tay lên, ném mạnh thứ gì đó về phía tôi.
Theo bản năng, tôi nghiêng đầu né tránh, nhưng vẫn bị đập trúng vai, vai tôi đau nhói, tôi nhìn xuống đất, thì ra là một hòn đá sắc nhọn, khỏi phải nói, thằng nhóc này vừa chạy ra ngoài là đi nhặt đá rồi.
Hòn đá mà Tô Hà ném về phía tôi to bằng cả bàn tay, nếu như tôi không né nhanh, chắc chắn sẽ bị đập trúng đầu, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.