Mẹ Kế Là Cứu Tinh - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-05-25 10:24:22
Lượt xem: 253
Dì ấy đứng dậy nói: "Chuyện này đúng là do Tô Hà sai, xem trộm nhật ký của người khác là hành vi không tốt, dì thấy cháu nên xin lỗi chị Tô Miên đi."
Nói xong, dì ấy lại giải thích với bố tôi rằng nhật ký là chuyện riêng tư của người khác, không được tự tiện xem trộm, bố tôi nghe mẹ kế nói xong cũng đồng ý, bèn yêu cầu Tô Hà trả lại nhật ký cho tôi.
Thế nhưng, Tô Hà vừa nghe thấy vậy, lập tức òa khóc nức nở: "Mọi người đều bắt nạt con, mọi người đều là người xấu!"
Bà nội tôi vừa thấy Tô Hà khóc, liền chỉ vào mặt mẹ kế tôi mắng: "Cô là người phụ nữ kiểu gì vậy, sao có thể gieo rắc thị phi, chia rẽ tình cảm gia đình chúng tôi như vậy, nếu không phải nhìn cô đang mang thai, tôi đã dạy dỗ cô rồi!"
Bố tôi nhìn thấy cảnh tượng này, chắc hẳn cũng phát ngán, bèn quát lên: "Đủ rồi, mọi người nhịn nhau một chút đi, nể mặt tôi, hôm nay xem như chuyện này chưa từng xảy ra!"
Chuyện này cứ như vậy bỏ qua, tôi lấy lại được cuốn nhật ký của mình, bà nội dẫn Tô Hà đang khóc nức nở đi chơi, trước khi đi không quên trừng mắt nhìn mẹ kế tôi mấy cái.
Tôi hơi lo lắng, sợ Tô Hà sẽ giở trò xấu với mẹ kế, nhưng mẹ kế lại mỉm cười an ủi tôi: "Đều là người một nhà, sau này nhường nhịn bọn họ một chút là được rồi, chúng ta không chọc nổi thì trốn."
Mặc dù tôi không hoàn toàn đồng ý với những lời này của mẹ kế, nhưng cũng không phản bác, tôi không muốn để dì ấy phải lo lắng cho mình.
8
Sau chuyện đó, Tô Hà không hề bị trừng phạt thích đáng, vì vậy nó không những không kiềm chế mà còn ngày càng quá đáng hơn.
Một số đồ dùng cá nhân của tôi thường xuyên không cánh mà bay, lúc đầu tôi còn tưởng mình đãng trí nên làm mất.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Cho đến một lần, tôi nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay yêu thích nhất của mình trên cổ tay Tô Hà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/me-ke-la-cuu-tinh/chuong-9.html.]
Đó là món quà sinh nhật mà mẹ kế tặng tôi.
Tôi lập tức chất vấn Tô Hà, có phải nó đã lấy trộm đồ của tôi hay không, thế nhưng chưa kịp để Tô Hà lên tiếng, bà nội tôi đã nhanh miệng bênh vực đứa cháu trai bảo bối của mình.
"Tô Hà chỉ lấy chút đồ trong nhà thôi mà, sao có thể coi là ăn trộm được chứ, Tô Miên, cháu nhỏ nhen quá đấy, còn không mau xin lỗi em trai đi!"
Tôi nghe xong chỉ muốn ói, không nói nên lời.
Dù sao nếu như vì chuyện này mà cãi nhau với bà nội, bố tôi lại cho rằng tôi không hiểu chuyện, hơn nữa tôi cũng không muốn lúc nào cũng phải làm phiền đến mẹ kế, tôi cảm thấy dạo gần đây thái độ của bà nội đối với dì ấy đã tệ hơn rất nhiều, bởi vì có hàng xóm nói rằng bụng của mẹ kế tròn, rất có thể là con gái.
Dưới sự ngầm đồng ý của bà nội, hành vi ăn cắp vặt của Tô Hà ngày càng táo tợn.
Cho đến một lần, Tô Hà vậy mà lại đi trộm đồ lót của tôi, nhưng bị mẹ kế tôi phát hiện, để giữ thể diện cho Tô Hà, dì ấy chỉ cười nói rằng có thể Tô Hà đã lấy nhầm quần áo, sau đó lấy lại đồ lót của tôi từ tay nó.
Lúc đó, Tô Hà rất tức giận, mặt đỏ bừng, nói rằng mẹ kế tôi nhiều chuyện, sau này sẽ cho mẹ kế đẹp mặt.
Tôi hơi lo lắng, quyết định tìm cơ hội nói chuyện với bố, em họ cũng đã lớn như vậy rồi, mẹ kế tôi lại đang mang thai, ở nhà chúng tôi thật sự không tiện, tốt nhất là để bà nội đến nhà bác cả chăm sóc nó.
Thế nhưng, dạo này bố tôi rất bận, căn bản không về nhà, chưa kịp để tôi nói chuyện với bố, tai họa đã ập đến.
Hôm đó, điểm thi tháng được công bố, tôi đứng nhất lớp, tôi rất vui mừng, vội vàng gọi điện thoại báo tin vui cho mẹ kế.
Thế nhưng, lúc tôi về đến nhà, từ xa tôi đã nhìn thấy mẹ kế đang đứng đợi tôi ở đầu cầu thang, bụng đã rất to.