MẸ KẾ LƯỜI BIẾNG - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-11 09:48:16
Lượt xem: 2,130
9.
Lục Hi tắm xong, thay bộ đồ ngủ cotton trắng sữa ra ngoài.
Thằng bé tinh thần sảng khoái, nhưng mặt thì vẫn không vui, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tức giận.
Nó vừa đi về phía giường vừa nhìn tôi với vẻ mặt kiêu ngạo “Biết lỗi rồi chứ? Hừ, dù cô có xin lỗi tôi cũng không tha thứ cho cô”.
Tôi không biết nên cười hay nên khóc.
Thằng bé lên giường, quay lưng lại với tôi, dùng chăn che đầu.
Tôi thở dài, đứng dậy lấy ra một khối rubik có độ khó cao.
Đi tới, nhẹ nhàng kéo một góc chăn của thằng bé: “Trước khi ngủ con không chơi cái này sao? Mang đến cho con này.”
Lục Hi hừ một tiếng, để tôi chờ vài giây rồi mới đưa tay cướp lấy khối rubik để chơi.
Tôi ngồi cạnh giường của thằng bé: “Này, như con thấy đấy, ba con lúc nào cũng lạnh nhạt với tôi, dù đã kết hôn, nhưng toàn là tôi chủ động.”
“Giờ tôi mệt rồi, không muốn đuổi theo anh ta nữa, tôi chỉ muốn làm việc và kiếm tiền.”
“Dù sau này tôi và ba con chia tay, tôi không còn là mẹ kế của con, nếu con không ghét tôi...”
Lục Hi đang chơi khối rubik thì đột nhiên gắt gỏng cắt ngang lời tôi: “Tôi nói tôi ghét cô bao giờ?”
Gương mặt nhỏ nhắn và tai bắt đầu đỏ lên.
Tôi không nhịn được cười: “Vậy thì tốt, con không ghét tôi, vậy chúng ta làm bạn nhé.”
Tôi nhẹ vỗ vào chăn trên người thằng bé: “Thống nhất vậy đi, anh bạn, chơi tiếp đi, chơi chán rồi thì ngủ, tôi đi đánh vài trận game nữa.”
Lục Hi: “…”
Lục Hi nhìn tôi với vẻ mặt mơ hồ và ngốc nghếch.
Tôi quay lại giường nằm xuống và mở điện thoại.
[Hahaha, đúng là những người bạn tuyệt vời [vừa cười vừa khóc.jpg].]
[Hai mươi năm sau, khi Tiểu Hi Hi kết hôn, sẽ giới thiệu người phụ nữ tóc bạc đầu ở dưới sân khấu rằng bà ấy là bạn thân của mình [vừa cười vừa khóc.jpg].]
[Dù Hi Hi trông có vẻ bảy phần mơ hồ, tám phần ngốc nghếch, mười phần đáng thương, nhưng tôi không nhịn được, cho phép tôi cười trước, hahahahaha~~~]
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tôi: “…”
Tôi che camera đi.
Dù là phát sóng trực tiếp nhưng buổi tối có thể che camera.
[Á á á á á đừng che đừng che đừng che, ta muốn xem muốn xem muốn xem!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/me-ke-luoi-bieng/chuong-5.html.]
[Làm ơn, đừng che đi, tôi còn muốn suốt đêm ngắm nhìn Tiểu Khả Ái cùng Đại Khả Ái màaa~]
Tôi: “…”
Nhìn lượng khán giả vào phòng phát sóng của tôi ngày càng nhiều, tôi cảm thấy không hiểu nổi.
Họ không đi trông coi nữ thần Hà Tĩnh Tĩnh mà mình yêu thích, lại đến phòng phát sóng của tôi, một nơi không được yêu mến, để thức đêm chờ đợi là có ý gì?
Còn nữa, Đại Khả Ái là ai?
Tôi á?
Thật là tinh mắt!
Nói thật, từ khi Lục Hi trở về, mùi thuốc s.ú.n.g từ khu vực bình luận đã bình thường hơn một chút.
Dù sao tôi cũng không bao giờ thừa nhận hiện thực, chỉ cần không phải chửi mắng mà là khen tôi thì đều bình thường rồi, hehe hehe hehe~~~
10.
Tôi đang chơi game, Lục Hi chỉ chơi hai ván rubik rồi muốn đi ngủ, thằng bé hỏi tôi:
“Cô vẫn chưa ngủ à?”
Tôi không ngừng tay: “Chơi xong ván này.”
Chơi xong một ván, tôi lại không kìm được mà vào ván tiếp theo.
Ván tiếp theo, lại một ván nữa, không có hồi kết.
Để không làm ồn, tôi dùng chăn che đầu, nhưng màn hình điện thoại bị hơi nóng phủ mờ không nhìn rõ nên tôi để hở một lỗ trên chăn để thông khí, tiếp tục chơi.
Sau đó, chăn trên đầu tôi bị một bàn tay nhỏ kéo lên một chút.
Lục Hi nhìn tôi với ánh mắt u sầu:
“Đã 12 giờ rồi, sao cô vẫn chơi?”
Tôi đang chơi đến phần quan trọng, không muốn ngủ, lừa thằng bé:
“Chơi xong một ván nữa rồi ngủ.”
Lục Hi: “Cô đã nói như vậy cách đây một giờ rồi.”
Tôi: “Anh bạn ơi, đừng làm phiền tôi nhé? Sáng nay khi con chơi rubik và bảo tôi đừng làm phiền, tôi đã không làm phiền rồi. Chúng ta nên giữ chữ tín, giờ con đừng làm phiền tôi, ngoan ngoãn đi ngủ đi.”
Lục Hi: “…”
Lục Hi: “Nhưng tôi không thức đêm chơi rubik.”
Tôi: “…”
Thằng nhóc này, lý lẽ còn hợp lý ghê~~~