MẸ KẾ LƯỜI BIẾNG - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:18:34
Lượt xem: 3,323
13.
Tối hôm đó, đạo diễn công bố nhiệm vụ trên điện thoại: Đến một khu phố ẩm thực đặc trưng của thành phố để thưởng thức món ăn.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tuy nhiên, sau khi nhiệm vụ này kết thúc, ánh mắt của Hà Tĩnh Tĩnh nhìn tôi không khác gì muốn xé xác tôi ra.
Bởi vì trong khi nhiệm vụ đang diễn ra, số lượng người xem của tôi đã vượt qua cô ta, vốn chỉ thấp hơn nhau vài chục nghìn người, giờ đã gấp đôi số lượng người xem của cô ta!
Tôi thực sự cảm thấy ngỡ ngàng.
Hà Tĩnh Tĩnh là ngôi sao hàng đầu, chỉ với số lượng fan của cô ta đã có thể nghiền nát tôi rồi.
Chương trình này còn quảng bá cô ta rất nhiều, từ lúc bắt đầu đã có rất nhiều fan chờ đợi trong phòng phát sóng của cô ta.
Lẽ ra tôi và Lục Hi không thể nào vượt qua, nhưng thực tế lại quá tàn nhẫn, chúng tôi đã làm được, hehe hehe hehe~~~
Tôi cố gắng nhớ lại, không thấy có gì đặc sắc trong khi tôi và Lục Hi thực hiện nhiệm vụ.
Tôi chỉ nhớ, khi nhận nhiệm vụ, tôi đã ăn hết hai bữa cơm của Lục Hi.
Vì vậy, trước khi đến phố ẩm thực, tôi đã nói rõ, để Lục Hi tự do chọn món, tôi mời.
Khi đến phố ẩm thực, thằng bé gặp khó khăn trong việc lựa chọn.
Tôi thì không có tình trạng đó.
Bởi vì… trẻ con mới phải lựa chọn, người lớn đương nhiên là lấy tất rồi.
Vì vậy, tôi và Lục Hi bắt đầu đi dạo phố.
Tuân theo chân lý “ăn hết mọi món mà không làm bụng nổ tung”.
Chúng tôi đã thỏa thuận, mỗi món sẽ mua một nửa.
Hai người một lớn một nhỏ chỉ đi dạo và ăn một số món ăn vặt như thường lệ.
Tôi mua một chiếc xúc xích nướng, cẩn thận dùng xiên chọc một miếng nhỏ để ăn thử.
Có chút cay, tôi lập tức đưa toàn bộ phần còn lại cho Lục Hi, vỗ vai thằng bé, nói: “Anh bạn, món này ngon, toàn bộ cho con.”
Mua một cốc trà sữa đắt nhất của Mị Tuyết, tôi cũng đã lấy thêm một cốc rỗng, đổ sang nếm thử một ngụm thấy rất ngon, thế là tôi vô tình uống hết luôn.
Sau đó nhìn thấy gương mặt nhỏ lạnh lùng của Lục Hi, tôi cảm thấy xấu hổ, mua cho thằng bé một cốc mới, nhưng nó lại bảo không uống hết, tôi đổ cho thằng bé một ít, phần còn dư tôi lại uống hết.
Chỉ mỗi trà sữa là tôi chia ít thôi, còn lại tôi đều cho thằng bé ăn hết.
Tôi thề lần này bản thân thực sự không cướp đồ ăn của thằng bé nha!
Thực ra là vì tôi đã uống hai cốc trà sữa, bụng no đến mức không thể cướp của trẻ con nữa, muahahahahahaha~~~~
Vì vậy, chúng tôi tuyệt đối không làm ra những hành động không đáng mặt, ví dụ như dựa vào Lục Hi để thu hút sự thương cảm của người xem đâu!
Chẳng qua khi đó phòng phát sóng của chúng tôi đúng là sôi động hơn rất nhiều.
[Ha ha ha ha, tôi cười c.h.ế.t mất.]
[Những món cô ấy thích đều đã ăn hết, món không ngon toàn cho con trai [cười khóc.jpg].]
[Quá chân thật rồi, tôi và bạn trai tôi cũng làm y vậy, ha ha ha~~]
[Dù còn nhỏ tuổi nhưng không chỉ phải chăm sóc mẹ già không hiểu chuyện ba bữa một ngày, còn phải đóng vai bạn trai nữa, ha ha ha~~~]
Cùng tất cả những bình luận hòa nhã và, uh, châm biếm như vậy, số lượng người xem trong phòng phát sóng của chúng tôi đã tăng lên nhanh chóng.
Đúng là, thật không thể tin nổi.
14.
Ngày hôm sau, phòng phát sóng của tôi suýt bị khóa vì vi phạm quy định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/me-ke-luoi-bieng/chuong-7.html.]
Có người trong khu bình luận đã nói tôi thao túng để mua người xem.
Nhưng trước khi tôi kịp phản ứng, tình trạng này đã trở lại bình thường.
Những bình luận mắng tôi mua người xem cũng đã biến mất hoàn toàn.
Từ phòng bên, có tiếng ồn ào vang lên.
Khi chuẩn bị ra khỏi phòng, tôi nghe thấy đạo diễn đang mắng Hà Tĩnh Tĩnh.
Bảo cô ta đừng làm ầm lên nữa, nếu không, không chỉ chương trình này mà cả sự nghiệp của cô ta cũng sẽ bị hủy hoại!
Hà Tĩnh Tĩnh đang khóc lóc xin tha, hứa sẽ không dám nữa, còn cầu xin đạo diễn và các nhà đầu tư tha thứ, cho cô ta một cơ hội sửa chữa hành động ngu ngốc này….
Tôi kinh ngạc.
Trước đây đạo diễn đối xử với Hà Tĩnh Tĩnh như tổ tông.
Bây giờ quay ngoắt sang mắng cả một ngôi sao lớn, diễn biến này quả thật đáng khâm phục.
Sau khi đạo diễn rời đi, không lâu sau Hà Tĩnh Tĩnh cũng ra ngoài.
Cô ta trông như vừa được chuyển kiếp thành người khác vậy.
Từ thái độ muốn xé xác tôi tối qua, giờ đây cô ta đã bình tĩnh và thân thiện hơn nhiều.
Khi tôi nhìn vào đôi mắt đó, có cảm giác như cô ta đã nhìn thấu mọi sự đời, tựa rằng đã thành Phật.
Tôi không thể không muốn chạy đến trước mặt đạo diễn thẳng thắn giơ ngón cái khen ngợi.
Tôi cảm thán với Lục Hi: “Đạo diễn chương trình của chúng ta tuyệt vời!”
Lục Hi thay đổi vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, lườm tôi một cái: “Không phải là đạo diễn, rõ ràng là do tôi…, mà thôi, nếu cô thấy đạo diễn tuyệt thì cứ cho là vậy đi, cô vui là được rồi.”
Tôi: “…”
Thằng bé này, nói vậy là có ý gì, tưởng tôi là trẻ con sao? Vô lễ!
15.
Nhiệm vụ cuối cùng là leo núi.
Cảnh vật dọc đường rất hùng vĩ.
Tôi và Lục Hi đã chụp được nhiều bức ảnh.
Kỹ thuật chụp ảnh của thằng bé đã nâng cao đáng kể.
Tôi tin rằng sau này khi thằng bé có bạn gái, việc chụp ảnh đẹp cho cô ấy tuyệt đối không vấn đề gì.
Leo đến đỉnh núi, chúng tôi bước vào buổi đóng máy lãng mạn.
Đây chính là phần vô cùng quan trọng trong chương trình, thường là phần cảm động nhất.
Khu vườn hoa thuộc khách sạn ở đỉnh núi đã được trang trí như một lễ cưới lãng mạn và đẹp đẽ.
Để tăng cường hiệu ứng, trên màn hình bên cạnh sân khấu còn hiển thị bình luận trực tiếp của cư dân mạng, đạo diễn quyết định để tất cả mọi người cùng nhau khóc.
Mỗi nhóm còn có thêm một khách mời bí mật.
Những đứa trẻ có ba thì ba đến, không có hoặc ba bận thì sẽ là người thân hoặc bạn bè.
Còn tôi thì mời Trần Công - trợ lý thân cận của Lục Dư Xuyên.
Để anh ấy đến tham gia phần cuối cùng này với tôi và Lục Hi như một người bạn.
Mặc dù tôi và Lục Dư Xuyên là vợ chồng nhưng thực ra tôi gặp Trần Công thường xuyên hơn rất nhiều so với Lục Dư Xuyên.
Hơn nữa, tôi còn có việc lớn muốn tìm Trần Công.
Tôi cần lấy được lịch trình gần đây của Lục Dư Xuyên để chặn anh ấy lại, bàn chuyện ly hôn.