Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mẹ Kế - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-16 19:51:00
Lượt xem: 124

 

01

Năm mẹ mất, tôi tám tuổi.

Mẹ là bác sĩ phẫu thuật, sau ba ca mổ liên tiếp, mẹ đột ngột gục xuống và không bao giờ tỉnh lại.

Trong đám tang của mẹ, lần đầu tiên tôi thấy bố khóc.

Ông ôm hũ tro cốt của mẹ, hai mắt đỏ hoe, tấm lưng vốn thẳng tắp giờ đây còng xuống.

Lúc đó tôi còn nhỏ, đối với cái c.h.ế.t chỉ có một khái niệm mơ hồ.

Tôi nhìn di ảnh của mẹ, trong đầu cứ văng vẳng suy nghĩ mẹ sẽ không bao giờ về nhà nữa, vậy bức tranh gia đình tôi vẽ bằng bút màu nước ban ngày, mẹ có còn nhìn thấy được không?

Nghĩ đến đây, tôi lấy bức tranh từ trong cặp sách ra đưa cho bố.

Bố nhìn bức tranh, tay run run, nước mắt rơi ướt đẫm bức tranh.

Bức tranh đó được bố lồng vào khung ảnh, chôn cùng mẹ.

Tôi hỏi bố: "Như vậy mẹ có nhìn thấy không?"

Bố gật đầu: "Ừ, bức tranh Vãn Vãn vẽ rất đẹp, mẹ nhất định sẽ thích."

Hôm đó trở về nhà, bố ôm tôi vào lòng.

Vòng tay rắn chắc của ông lúc này siết chặt, cổ họng phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào, kìm nén tiếng khóc.

"Vãn Vãn, mẹ không còn nữa, nhưng con còn có bố.

"Bố nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt."

02

Tuy bố nói vậy, nhưng tôi biết, điều này khó có thể xảy ra.

Vì ông rất bận.

Ông điều hành một công ty xây dựng, lúc đó công ty mới thành lập, ngày nào ông cũng phải ra công trường giám sát thi công từ sáng sớm, tối đến còn phải đi tiếp khách, ngày nào về nhà cũng mang theo vẻ mệt mỏi và bụi đất.

Mặc dù vậy, ông vẫn cố gắng hết sức để chăm sóc tôi.

Ông sẽ làm bữa sáng dinh dưỡng cho tôi trước khi đi làm, hễ rảnh rỗi là sẽ đến trường đón tôi, về nhà chơi với tôi, kèm cặp tôi học bài.

Cả sự nghiệp và gia đình, ông đều gồng mình gánh vác.

Cho đến khi công ty đi vào quỹ đạo, các dự án ngày càng lớn, thời gian của ông ngày càng ít, ông bắt đầu thuê người giúp việc, cũng bắt đầu cho tài xế đưa đón tôi đi học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/me-ke/chuong-1.html.]

Từ đó về sau, mỗi khi nhìn tôi, đáy mắt ông đều chất chứa sự áy náy.

Cuộc sống cứ thế trôi qua cho đến khi tôi mười hai tuổi.

Hôm đó bố không đến công ty, ông đã dành cả ngày bên tôi, cho đến buổi tối, ông mới nói: "Vãn Vãn, bố một mình không thể chăm sóc con chu đáo được, nên bố đã tìm cho con một người mẹ mới, con thấy thế nào?"

Ông đưa cho tôi xem ảnh của người phụ nữ đó.

Tôi sững người.

Không phải vì người trong ảnh quá trẻ và quá xinh đẹp, mà vì… đôi mắt của bà ấy, rất giống mẹ.

Ánh mắt bố khi nhìn bức ảnh toát lên ý cười ấm áp.

Giống hệt như khi nhìn mẹ trước đây.

Kể từ sau khi mẹ mất, bố chưa bao giờ bộc lộ biểu cảm như vậy.

Cũng chính vì điều này, mà tôi đã nuốt ngược hai chữ “không muốn” sắp buột ra khỏi miệng.

"Vâng ạ." Tôi nói.

Thế là, Hà Mạn Thi, hai mươi lăm tuổi, bước vào gia đình tôi.

Trở thành mẹ kế hợp pháp của tôi.

03

Lúc đó tôi đang ở tuổi nổi loạn.

Tôi thấu hiểu sự vất vả của bố, nên chưa bao giờ thể hiện cảm xúc tiêu cực trước mặt ông, tôi đóng vai người con gái ngoan ngoãn, cười tươi tiễn ông đi làm.

Cánh cửa vừa đóng lại, tôi lập tức thay đổi thái độ khi đối mặt với Hà Mạn Thi.

Tuy tôi đã để bà ấy bước vào nhà này, nhưng trong lòng tôi chỉ có một người mẹ, tôi không thể chấp nhận việc Hà Mạn Thi đột nhiên xuất hiện lại chia sẻ không gian và sự quan tâm của bố với tôi, còn bắt tôi gọi bà ấy là mẹ.

Sự bài xích của tôi đối với Hà Mạn Thi thể hiện rõ trên khuôn mặt.

Hà Mạn Thi đang ở độ tuổi trẻ trung, cũng không muốn nhẫn nhịn.

Vì vậy, chúng tôi bắt đầu đối đầu với nhau.

Trong một khoảng thời gian dài sau đó, tôi và Hà Mạn Thi giả vờ mẹ hiền con thảo trước mặt bố, nhưng bố vừa ra khỏi nhà, chúng tôi lập tức cãi nhau chí chóe.

Tôi bày bừa nhà cửa, đổ mực vào máy giặt, bôi màu vẽ lên chiếc váy yêu thích của bà ấy, mở nhạc DJ ầm ĩ bên tai bà ấy lúc bà ấy đang ngủ say.

Một ngày tốt lành

Tôi kén cá chọn canh thức ăn bà ấy nấu, đập phá đồ trang điểm của bà ấy, mỉa mai bà ấy vì tiền của bố tôi nên mới đến với ông ấy.

Hà Mạn Thi luôn đáp trả một cách nhanh chóng và tàn nhẫn.

Bà ấy lén lút vẽ hình Trư Bát Giới sau lưng áo đồng phục của tôi, viết thơ chữ đầu mắng tôi ngu ngốc trên vở bài tập, còn cho đậu bắp và cần tây mà tôi ghét nhất vào cơm của tôi.

Loading...