Mẹ Kế - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-16 19:51:38
Lượt xem: 100
Bố và Hà Mạn Thi nhìn nhau cười, rồi vui vẻ lấy từ trong túi ra mấy cuốn bài tập.
"Vãn Vãn, mẹ kế con tốt nghiệp thạc sĩ trường top 985, có bà ấy kèm cặp con nhất định sẽ tiến bộ thần tốc."
Mách lẻo thất bại.
Tôi rất chán nản.
Tối hôm đó, bố gõ cửa phòng tôi, lôi tôi đang ủ rũ trong chăn ra.
"Vãn Vãn, nếu con có thể lọt vào top 10 của khối trong kỳ thi cuối kỳ, bố có thể thực hiện cho con một điều ước."
Mắt tôi sáng lên ngay lập tức.
"Điều ước gì cũng được sao ạ? Con và bố đi công viên giải trí một ngày được không ạ?"
"Tất nhiên là được, chỉ cần con đạt yêu cầu, bố có thể đáp ứng mọi điều ước của con."
05
Vì điều ước này, tôi như được tiếp máu.
Hàng ngày tôi đều thức dậy sớm một tiếng để học từ vựng, buổi tối cũng cặm cụi làm bài tập cho đến khi ngủ.
Ngày thi cuối kỳ, tôi viết bài vun vút.
Không có nỗ lực nào là vô ích, chỉ cần bỏ công sức, hạt giống gieo xuống rồi sẽ kết trái ngọt.
Kết thúc kỳ thi, tôi chạy một mạch về nhà.
Tôi nóng lòng muốn nói với bố rằng, kỳ thi lần này nhất định con sẽ đạt kết quả tốt, bố phải thực hiện điều ước cho con.
Nhưng tôi không gặp được ông, mà chỉ nhận được một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi nói rằng bố bị ngã từ trên tầng xuống khi đi kiểm tra dự án, ngã rất nặng, sắp không qua khỏi.
Lúc tôi vừa khóc vừa chạy đến bệnh viện thì bố đã rơi vào trạng thái hấp hối.
Hà Mạn Thi nắm lấy tay ông, khóc nức nở, trong mắt bà ấy tràn đầy đau buồn và không nỡ, nhưng khi thấy tôi đến, bà ấy vẫn lùi lại một bước, dành thời gian cuối cùng cho tôi.
Tôi nói với bố rằng con đã thi xong rồi, con làm bài rất tốt, nhất định con sẽ lọt vào top 10 của khối.
Một ngày tốt lành
Bố gượng cười, nói:
"Con gái bố giỏi lắm..."
Cánh tay bị gãy của ông không thể nhấc lên được, chỉ có thể cử động ngón tay, chạm vào lòng bàn tay tôi.
"Vãn Vãn... mẹ kế con không phải người xấu, đừng ghét bà ấy, được không..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/me-ke/chuong-3.html.]
Ông còn chưa kịp nghe câu trả lời của tôi, thì đường cong hiển thị trên máy theo dõi nhịp tim đã biến mất.
Trong phòng bệnh vang lên tiếng khóc nghẹn ngào của Hà Mạn Thi.
Tôi nắm lấy tay bố, cảm nhận bàn tay ấy từ ấm áp dần trở nên lạnh lẽo.
Điều ước mà bố đã hứa với tôi, cuối cùng cũng không thể thực hiện được.
06
Ngày tổ chức tang lễ cho bố, rất nhiều người mà tôi đã nhiều năm không gặp đến dự.
Đó là các cô chú bác của tôi, họ chỉ liếc nhìn di ảnh của bố một cái, sau đó bắt đầu tranh giành quyền nuôi dưỡng tôi.
Họ tranh cãi, những từ như “tiền bồi thường”, “tiền bảo hiểm” liên tục bay đến, cãi nhau rất dữ dội.
Sau đó, từng người một đến trước mặt tôi, tươi cười tranh giành để tôi sau này sống cùng họ.
Tôi không nói gì, họ liền đến kéo tay tôi.
Tôi bị mấy người kéo đến đứng không vững, loạng choạng suýt ngã, cảm thấy vô cùng hoang mang.
Đột nhiên có người chen vào, đẩy một người cô ra.
"Tranh cái gì mà cãi nhau om sòm thế? Quyền nuôi dưỡng Diệp Vãn đến lượt các người sao?!"
Hà Mạn Thi đứng chắn trước mặt tôi, hai tay chống nạnh, đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm vào đám người kia, trong mắt tràn đầy vẻ hung dữ.
"Các người là ai, mà dám nói sẽ nuôi Diệp Vãn, các người coi tôi là mẹ kế này ra gì?"
Người cô đảo mắt, các chú bác đều lộ vẻ khinh thường.
"Cô chỉ là mẹ kế, làm sao có thể đối xử tốt với Vãn Vãn được?"
"Đúng vậy, hơn nữa, tôi khuyên cô một câu, nhân lúc còn trẻ đẹp, cô còn có thể tái giá, nhưng nếu dắt theo một đứa con lớn như vậy, sẽ khó tìm được tấm chồng tốt đấy."
Hà Mạn Thi trực tiếp khạc nhổ một cái.
"Tôi có tái giá hay không thì liên quan gì đến các người? Các người ăn muối thay cơm à? Rảnh rỗi sinh nông nổi lo chuyện bao đồng!"
Bà ấy vừa dứt lời, những người khác liền tỏ vẻ không vui.
Cả đám người thi nhau mắng chửi, người bác cả thậm chí còn muốn động thủ, nhưng Hà Mạn Thi không hề nao núng.
"Tóm lại, chỉ cần tôi còn sống, Diệp Vãn sẽ không đến lượt các người nuôi!"
Người cô tức đến xanh mặt, bà ta chuyển ánh mắt sang tôi.
"Vãn Vãn, cháu tự chọn đi, cháu chọn chúng ta, những người thân m.á.u mủ ruột thịt này, hay chọn một người mẹ kế có thể bỏ rơi cháu bất cứ lúc nào!"
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Hà Mạn Thi đã nắm lấy tay tôi.
"Mẹ là mẹ con! Con không đi theo mẹ thì muốn đi theo ai!"