Mẹ Ơi, Con Đã Đi Xa - 07.
Cập nhật lúc: 2024-10-24 08:44:34
Lượt xem: 367
"Không thể nào! Nó bị xơ cứng teo cơ bên, làm sao mà mẹ không biết chứ?"
Mẹ chợt nhớ ra điều gì, vội vàng lục tìm điện thoại của bà ngoại như kẻ điên.
Bà ngoại chỉ ghim duy nhất một cuộc trò chuyện lên đầu.
Tin nhắn mới nhất là video tôi gửi tuần trước, cảnh tôi và các bạn chơi cầu lông ở sân trường.
Mẹ ngẩn ra: "Bị xơ cứng teo cơ bên thì làm sao tuần trước còn khỏe mạnh, mà tuần này đã đột ngột qua đời?"
Bà tiếp tục kiểm tra số điện thoại tự xưng là từ đồn cảnh sát.
Đó là một số điện thoại cá nhân.
"Mẹ, đừng khóc nữa, đó là trò đùa ác ý thôi.
"Chúng ta bị con bé xui xẻo đó lừa rồi!"
10.
Sợ bà ngoại không tin, mẹ đã nhờ người định vị tài khoản của tôi.
Không nói lời nào, bà kéo bà ngoại đến căn hộ thuê của tôi.
Người mở cửa là dì chăm sóc cho tôi, tôi gọi dì là dì Giang.
Ở bên cạnh dì Giang, tôi thường quên mất rằng mình là đứa trẻ không ai cần.
"Châu Tư Uyển đâu? Ra đây ngay!"
Mẹ lập tức nhìn thấy chiếc máy tính trên bàn.
Màn hình vẫn đang dừng lại ở khung trò chuyện với bà ngoại.
"Một lát thì sống, một lát thì chết, cô nghĩ trò đùa này khiến mọi người phải quay quanh cô thì vui lắm à?!"
Dì Giang sợ hãi trước cảnh tượng đó: "Uyển Uyển... con bé... con bé thật sự không còn nữa rồi."
Mẹ thở gấp, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh: "Cô đã nhận được bao nhiêu tiền của nó? Sao lại dám lừa chúng tôi như vậy."
"Không phải lừa!" Dì Giang vội vàng giải thích cho tôi, "Video đó là ghi hình từ hai năm trước."
"Uyển Uyển nói rằng, nếu để bà ngoại nhìn thấy con bé dần dần bị liệt, bị mất kiểm soát cơ thể, bà sẽ rất đau lòng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-oi-con-da-di-xa/07.html.]
"Nên con bé đã quay trước một loạt video và nhờ tôi gửi từng đoạn vào các khoảng thời gian khác nhau để báo bình an, cho đến khi con bé qua đời."
"Tôi cũng chỉ vừa mới nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, mới biết rằng Uyển Uyển đã... không còn nữa."
Mẹ vẫn không tin.
Bà xem đi xem lại các video của tôi, cố gắng tìm ra bằng chứng cho thấy tôi nói dối, cho đến khi bà nhìn thấy chiếc rổ bóng rổ ở cạnh sân trường.
Nhưng... hình như nó đã bị dỡ bỏ cách đây hai năm rồi.
Sao nó lại xuất hiện trong video vừa gửi?
"Châu Dao, giờ con vừa lòng chưa?" Bà ngoại túm lấy cổ áo của mẹ, hét lên, "Uyển Uyển còn sống thì con nguyền rủa nó chết, bây giờ nó c.h.ế.t rồi, con lại tìm mọi cách để chứng minh nó đang nói dối."
"Sao tôi lại sinh ra một đứa độc ác như con chứ!"
Bà ngoại buông tay, kiệt sức.
Cơ thể mẹ đổ sụp xuống hoàn toàn.
Môi bà run rẩy, lẩm bẩm: "Tôi chỉ là… chỉ mong con bé còn sống thôi mà."
"Tôi là mẹ của nó mà…
"Sao tôi có thể thật sự mong con bé c.h.ế.t chứ."
Tối muộn, Tô Kỳ Nguyệt tìm đến.
Cô ta vẫn mặc bộ đồ ngủ lông vũ, tỏ ra ấm ức và sợ hãi: "Mẹ ơi, mẹ và bà ngoại đi lâu quá, con sợ lắm."
Nghe thấy tiếng cô ta, mẹ mới bừng tỉnh.
Mẹ lao đến, gần như mất trí, kiểm tra khắp cơ thể cô ta, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nguyệt Nguyệt, con nhất định phải khỏe mạnh! Mẹ cầu xin con nhất định phải khỏe mạnh..."
Tô Kỳ Nguyệt cẩn thận nhìn quanh: "Chị Uyển Uyển đâu rồi?"
Dì Giang từ lúc cô ta bước vào đã chăm chú nhìn cô ta.
Dì cảm thấy cô ta rất quen, và khi nghe thấy giọng nói, dì mới hoàn toàn chắc chắn.
"Là cô!" Dì Giang lao về phía Tô Kỳ Nguyệt, "Chính cô đã lợi dụng lúc tôi không có ở đây để bắt nạt Uyển Uyển!"
Tô Kỳ Nguyệt ngã xuống sàn, vừa khóc vừa lắc đầu: "Con không biết dì đang nói gì, con chưa từng đến đây mà."