Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MẸ ƠI, CON ỐM THẬT RỒI - 8 (HẾT)

Cập nhật lúc: 2024-10-31 11:46:19
Lượt xem: 438

Đối với việc này tôi không có nhiều phản ứng, thậm chí bởi vì thời gian chuẩn bị cũng đủ dài, tâm tình cũng rất bình thản.

 

Vào tháng 6, tôi đã hoàn thành tất cả các bài kiểm tra của mình một cách suôn sẻ.

 

Từ trường thi đi ra lúc, ánh mặt trời vẫ còn chói mắt, tôi thật sâu thở ra một hơi, tâm tình thoải mái không ít.

 

Mẹ tôi đến đón, vội vàng hỏi tôi: "Thế nào, cảm giác thành tích có thể tốt hơn ba bài thi thử không?"

 

“Có thể.”

 

Mẹ gật đầu, sau đó bảo tôi lên xe chở tôi về nhà.

 

Trường thi cách nhà không gần, mấy ngày thi tốt nghiệp trung học bà ấy không cho phép tôi dùng cơm ở bên ngoài, sợ tôi ăn đồ không sạch sẽ bụng không thoải mái ảnh hưởng đến cuộc thi, cho nên buổi trưa bà ấy đều đưa đồ ăn tới.

 

Hôm nay là ngày cuối cùng, buổi trưa sau khi bà ấy tới thì không đi nữa, vẫn canh giữ ở bên ngoài trường thi.

 

Lúc ngồi lên ghế lái phụ, trong lúc vô tình tôi nhìn thấy Chu Cẩn cách đó không xa đứng ở dưới tàng cây im lặng đưa mắt nhìn tôi rời đi.

 

Anh hơi cong môi, như là rất có lòng tin vào tôi.

 

Tôi vươn tay ra cửa sổ xe nhẹ nhàng vung hai cái, xem như đáp lại anh.

 

Cuối tháng 6, tôi đạt được 685 điểm. Đó là điểm cao nhất mà tôi có thể đạt được, là minh chứng cho những nỗ lực của tôi.

 

So sánh với Trạng Nguyên tỉnh được 705 điểm, mẹ cảm thấy vẫn còn tiếc nuối, nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận. Dù sao dựa vào điểm số này để vào trường đại học mà bà ấy muốn, học chuyên ngành mà bà ấy chọn vẫn không thành vấn đề.

 

Khi mẹ cho rằng tất cả đều phát triển bình thường theo hướng bà ây muốn, tôi lại lựa chọn một học viện mỹ thuật nổi tiếng. Bà ấy từng cho rằng tôi vẽ bậy vẽ bạ, cuối cùng lại được tôi xem là phương hướng và mơ ước chính của cuộc đời mình. Bà ấy không hề biết rằng tôi đã chuẩn bị rất nhiều cho giấc mơ của mình.

 

Mẹ tức giận nói sẽ không trả học phí cho tôi, cũng cắt đứt sinh hoạt phí của tôi. Bà ấy nói tôi nhất định sẽ hối hận không nghe lời bà ấy. Nhưng với sự giúp đỡ của giáo viên hướng dẫn, tôi đã tìm được người tài trợ. Dựa vào học bổng và tiền lương bán thời gian, tôi an ổn vượt qua cuộc sống đại học.

 

Năm 22 tuổi, "Tân Trúc" một trong những tác phẩm mỹ thuật nổi bật của tôi trong một cuộc thi mỹ thuật quốc tế, bắt đầu nổi tiếng. Ánh mắt của mẹ tôi bắt đầu thay đổi. Bà ấy đang cố gắng hàn gắn mối quan hệ giữa chúng tôi.

 

Vì có những sự quan tâm không được trao đi khi cần thiết, khi tôi không còn đặt hy vọng vào bà ấy nữa và có thể tự lập thì dù bà ấy có quan tâm tôi đến đâu, tôi cũng sẽ không còn cảm giác gì nữa. Bà không biết rằng tình cảm của hai cô con gái đối với bà ấy đã c.h.ế.t theo cách tương tự nhau.

 

Tôi và mẹ cứ như vậy không nóng không lạnh ở chung.

 

Năm 27 tuổi, tôi tổ chức triển lãm tác phẩm cá nhân đầu tiên nhận được không ít sự chú ý.

 

Giới truyền thông đã phỏng vấn tôi vào ngày cuối cùng của triển lãm, ngoài việc hỏi về quá trình sáng tạo của tôi, còn có một số câu hỏi mang tính riêng tư sắc bén.

 

Ví dụ, tin đồn nói rằng tôi có vấn đề về tinh thần.

 

Tôi thản nhiên thừa nhận thời niên thiếu mình đã tiếp nhận trị liệu trầm cảm, sau đó bệnh tình được khống chế, mấy năm nay đã rất ổn định: "Trong cuộc sống chúng ta luôn phải đối mặt với đủ loại áp lực, hy vọng mọi người đều có thể điều chỉnh tốt tâm trạng. Chúng ta có thể cho phép bản thân không hoàn hảo, cho phép bản thân tồn tại thiếu sót, cho phép bản thân có cảm giác thư giãn thích hợp.”

 

“Ai cũng muốn trở thành một người xuất sắc, nhưng sự xuất sắc luôn được định nghĩa một cách phiến diện. Tôi cảm thấy một người có lợi hại hay không, cứ xem có nghiêm túc làm việc hay không là được, tìm được phương hướng cho nội tâm của mình, cố gắng, không phụ bản thân mình cũng rất tốt."

 

"Cuộc sống không để những người nỗ lực nghiêm túc thua cuộc. Trầm cảm tồn tại ở mọi lứa tuổi và hy vọng nó cũng sẽ thu hút được sự quan tâm và chăm sóc của gia đình."

 

Truyền thông hỏi: "Vậy cô có thể vượt qua giai đoạn trầm cảm đó, đạt được thành tựu hiện tại, có lời gì muốn nói với người quan trọng không?"

 

Mẹ đứng trong đám người đôi mắt hơi sáng, đang cố gắng hướng về phía tôi.

 

Ánh mắt của tôi dừng lại trên mặt bà ấy một giây, sau đó tầm mắt dừng lại ở ngoài cùng của đám đông.

 

Tôi rời khỏi vị trí ban đầu đi về phía sau, mọi người đúng lúc nhường lối cho tôi qua.

 

Tôi lướt qua mẹ đang cười đến cứng đờ, cuối cùng đứng lại trước mặt Chu Cẩn. Anh mỉm cười với tôi. Tôi kiễng chân ôm anh một cái: "Cảm ơn anh, anh Chu Cẩn.”

 

Gia đình anh đã tiếp được tôi trong lúc rơi xuống, để tôi hoàn thành việc hoạch định lại cuộc đời mình.

 

Quãng thời gian đen tối đó đã trở thành quá khứ, hôm nay nhắc tới, trong lòng tôi đã thoải mái.

 

Từ nay về sau cuộc đời tôi, con đường phía trước dù dài nhưng cũng rực rỡ.

 

(--END--)

----------

 

BÍ MẬT CỦA CHỒNG [FULL]

 

Tác giả: 听晨雪

Nguồn: Zhihu

Raw: Meo Meo

 

-----

 

Vào ngày sinh nhật của con gái, tôi nghe con bé thủ thỉ với chồng.

 

"Thật tuyệt khi có hai người mẹ."

 

Chưa kịp định thần lại, tôi đã nghe thấy chồng mình nhỏ giọng ngăn không cho con bé nói: "Đây là bí mật nhỏ của chúng ta, không được để mẹ biết."

 

"Ồ ~" Cô con gái tôi ngoan ngoãn đáp lại.

 

Lúc này, thế giới của tôi như sụp đổ.

 

1

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/me-oi-con-om-that-roi/8-het.html.]

Vào sinh nhật lần thứ 5 của con gái, tôi đến trường mẫu giáo đón cháu như thường lệ.

 

Khi tôi nhìn thấy con bé, tôi khá ngạc nhiên. Nó đang mặc một chiếc váy công chúa Disney mới, đó không phải bộ quần áo con bé mặc đến trường vào sáng nay, cũng không phải những bộ quần áo tôi đã xếp bỏ vào balo lúc sáng.

 

“Manh Manh, mẹ chưa thấy bộ váy này bao giờ.” Tôi bắt chuyện.

 

“Đẹp không mẹ?” Manh Manh đến trước mặt tôi, khoe bộ quần áo mới.

 

“Trông cũng được.” Tôi khẳng định gật đầu, thăm dò hỏi: “Ai mua cho Manh Manh vậy?”

 

Con bé cười ranh mãnh: “Bí mật.”

 

Nói xong, nó tung tăng chạy về phía trước.

 

Tôi đã không nhận được câu trả lời mình muốn, trong lòng có một chút xáo động.

 

Gia đình tôi sẽ đến một nhà hàng để tổ chức sinh nhật cho Manh Manh, chồng tôi - Đàm Gia Minh đi đón ba mẹ anh ấy, còn tôi và Manh Manh bắt taxi.

 

Trên đường đi, tôi thấy giáo viên chủ nhiệm của Manh Manh đăng những bức ảnh chụp ngày hôm nay trong nhóm lớp.

 

Lướt qua những bức ảnh, tôi nhận ra Manh Manh chỉ xuất hiện trong giờ ăn sáng.

 

Sau khi hỏi giáo viên chủ nhiệm, tôi mới biết chồng mình đã đón Manh Manh sau 10 giờ và đưa con bé về lớp vào khoảng 2 giờ chiều.

 

Manh Manh đã đi học được hai năm, đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.

 

Tôi gọi cho Đàm Gia Minh và hỏi anh ta hôm nay có đón Manh Manh không?

 

“Có.” Anh ta bình tĩnh trả lời: “Không phải sinh nhật Manh Manh sao, anh dẫn con đi mua quần áo mới.”

 

Cảm thấy không có gì đáng nghi ngờ, tôi nhanh chóng bỏ chuyện này sang một bên.

 

Chiếc bánh sinh nhật mà tôi chuẩn bị cho Manh Manh có hương vị sô cô la yêu thích của con. Nhưng chỉ ăn vài miếng Manh Manh đã đặt nĩa xuống.

 

“Sinh nhật thì ăn nhiều chút cũng được, đừng lãng phí.” Mẹ chồng tôi nói.

 

Manh Manh cảnh giác liếc tôi một cái: “Mẹ con nói không được ăn nhiều đồ ngọt, sẽ sâu răng.”

 

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm...

 

Buổi tối, sau khi sấy khô tóc cho Manh Manh, tôi đi tắm, chồng tôi đọc truyện cho con nghe trước khi đi ngủ.

 

Đánh răng xong, tôi mới nhớ máy sấy tóc được để ở phòng ngủ phụ.

 

Khi vừa định mở cửa bước vào thì nghe thấy tiếng thì thầm của hai cha con.

 

“Ba, thật tuyệt khi có hai người mẹ.” Giọng Manh Manh mềm mại và ngọt ngào.

 

Tôi chưa kịp hiểu ý nghĩa của câu này thì đã nghe chồng tôi hỏi Manh Manh: “Nếu chỉ có thể có một người mẹ, Manh Manh sẽ chọn ai?”

 

Ý nghĩa của câu hỏi này không thể rõ ràng hơn.

 

Tôi giật mình, tim đập loạn xạ, thở nhẹ đứng ở cửa không nhúc nhích.

 

“Con không muốn chọn, con muốn cả hai mẹ.” Manh Manh nói không chút do dự.

 

“Nhóc con tham lam!” Chồng tôi giả vờ kinh ngạc, nhưng giọng điệu của anh ta rất đáng yêu.

 

Trong phòng vang lên tiếng nô đùa.

 

“Manh Manh, đây là bí mật nhỏ của chúng ta, không được để mẹ biết.” Chồng tôi nhỏ giọng ra lệnh.

 

“Ồ ~” Con gái tôi ngoan ngoãn đáp: “Lần sau gặp mẹ mới, con ăn bánh sô cô la được không?”

 

“Tất nhiên là được rồi.” Anh ta đập tay với Manh Manh...

 

Cuộc đối thoại của hai cha con rất đơn giản. Nhưng thông qua cuộc đối thoại này, tôi đã hồi tưởng lại mọi thứ xảy ngày hôm nay.

 

Vào lúc 10 giờ sáng, chồng tôi - Đàm Gia Minh đã cùng người mẹ mới của Manh Manh đến trường để đón con bé.

 

Họ mua cho Manh Manh quần áo mới và cho con bé ăn rất nhiều bánh sô cô la. Cuối cùng, lúc 2 giờ chiều, họ đưa Manh Manh trở lại nhà trẻ.

 

Từ giọng điệu của Manh Manh, tôi thấy nó rất thích người mẹ mới này, thậm chí đã gặp cô ta hơn một lần...

 

Di động trong phòng đột nhiên vang lên.

 

Tôi bồn chồn trở về phòng và nhấc điện thoại. Đó là một cuộc gọi kỳ lạ.

 

“Xin chào.” Tôi chọn cách trả lời.

 

Đầu dây bên kia im lặng một cách khó hiểu, không có bất kỳ âm thanh nào.

 

“Tìm ai ạ?” Tôi cau mày hỏi.

 

Đối phương vẫn không nói chuyện, 10 giây sau đột nhiên cúp máy.

 

Tôi bóp chặt điện thoại, chợt hiểu ra điều gì đó.

----Đọc full tại MonkeyD

Loading...