Mệnh Phú Quý Trời Sinh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-01 19:42:38
Lượt xem: 3
Nói là hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng dù sao cũng ở trong một tòa nhà, tất nhiên sẽ không quá lớn, diện tích chưa đến năm mươi mét vuông.
Vì là nhà tự xây, lại nằm trong khu làng giữa thành phố đông dân cư hỗn tạp, nên giá thuê so với khu vực nội thành khá rẻ. Phòng đơn bình thường chưa tới một nghìn tệ, còn tầng hầm thì càng rẻ hơn, chỉ năm trăm tệ một tháng. Nhưng tổng cộng mỗi tháng tiền thuê nhà cũng được mấy vạn tệ.
Những năm qua, không phải là không có ai muốn mua lại tòa nhà này. Mặc dù có một số giấy tờ không đầy đủ, nhưng bây giờ giá nhà đất tăng vọt, đất nội thành đắt đỏ từng tấc đất tấc vàng, người trong làng giữa thành phố đều là đại gia ngầm. Chỉ cần bán tòa nhà này, nợ của nhà họ La cũng sẽ được trả hết, thậm chí trong tay vẫn còn không ít tiền đủ để bà nội sống an nhàn tuổi già. Thế nhưng, khi đó La Bối mới mười tám tuổi đã kiên quyết không đồng ý. Cô tuy chỉ mới mười tám, nhưng hiểu rõ rằng bất động sản có giá trị hơn tiền rất nhiều. May mắn thay, bà nội cũng nghe lời cô, không muốn rời khỏi ngôi nhà mà đã sống hơn mười mấy năm qua, vì vậy hai bà cháu hiện giờ sống dựa vào tòa nhà này, ngày sau cũng sẽ không tệ.
La Bối vừa bước vào nhà, liền nghe thấy giọng của bà nội từ trong bếp vọng ra, "Trong tủ lạnh có nước mơ lạnh, khát thì uống nhé."
"Cháu biết rồi!"
Đồ đạc trong nhà vẫn là từ mười mấy năm trước, cô ngồi trên ghế sô pha bằng gỗ đỏ, để quạt điện thổi thẳng vào người, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Mùa hè ở thành phố này luôn oi bức đặc biệt.
Bà nội từ trong bếp đi ra, tay bưng theo một đĩa dưa hấu đã được cắt sẵn, nói với La Bối: "Bối Bối, có chuyện này muốn bàn với cháu."
Bà nội La là một người phụ nữ rất truyền thống, trước đây khi chồng còn sống thì nghe lời chồng, sau này nghe lời con trai, bây giờ chồng và con trai đều không còn, bà chỉ nghe lời cháu gái.
Bà chỉ học hết tiểu học, còn cháu gái lại là sinh viên tốt nghiệp đại học, tất nhiên cháu gái thông minh hơn bà.
Với tâm lý như vậy, từ khi La Bối vào cấp ba, bất kể là chuyện lớn hay nhỏ bà nội đều nghe theo cháu gái.
"Chuyện gì ạ?" La Bối mắt vẫn dán vào màn hình ti vi, tùy ý hỏi.
"Chuyện là cô Triệu ở phòng 202, dạo này cô ấy cũng không đi lại tiện lợi lắm, đợi khi cô ấy sinh con ở cữ, trong nhà không có ai giúp đỡ, cô ấy nói nhờ bà lo ba bữa một ngày, mỗi tháng ngoài tiền thuê sẽ trả thêm hai nghìn tệ tiền sinh hoạt phí. Đợi sau khi sinh xong, bà chăm sóc cô ấy ở cữ, mỗi tháng sẽ trả bốn nghìn tệ."
La Bối đã từng vài lần đi thu tiền thuê nhà, nên cũng không xa lạ với cô Triệu ở phòng 202.
Người cô ấy dáng nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú, tính tình dịu dàng, chỉ có điều cô ấy là một bà mẹ đơn thân.
Lúc mới thuê nhà, cô Triệu mang thai khoảng bốn tháng, bây giờ mấy tháng đã trôi qua, tính ra cũng chỉ còn một hai tháng nữa là sinh.
Dù gần đây có một số bà cô nhàn rỗi trong khu vực bàn tán về bà mẹ đơn thân này, nhưng La Bối và bà nội chưa bao giờ hỏi đến, cũng không tán chuyện, vì vậy quan hệ giữa cô Triệu và họ khá tốt.
La Bối biết, bà nội cô là một người rất nhân hậu, đối với những người thuê nhà, bà luôn đối xử rất chu đáo.
"Được ạ." La Bối không từ chối, "Cô Triệu cũng khá vất vả, chúng ta cũng coi như hàng xóm láng giềng, giúp đỡ lẫn nhau là phải thôi. Hơn nữa cháu sắp đi làm rồi, có thêm người để bà nói chuyện cũng tốt."
Mặc dù La Bối có cả một rổ khuyết điểm, nhưng dưới sự giáo dục của bà nội, cô cũng có được đức tính tốt đẹp hiếm có trong xã hội hiện nay là lòng nhân hậu.
Buổi tối, La Bối mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ là một cuốn tiểu thuyết mà cô chưa bao giờ đọc qua, cô như một người ngoài cuộc quan sát toàn bộ nội dung của cuốn tiểu thuyết.
Câu chuyện như sau, nam chính là tổng tài của tập đoàn Lôi thị, nữ chính là thư ký của anh ta. Nữ chính yêu đơn phương nam chính, nhưng nam chính lại không có tình cảm với cô, hai người chỉ có mối quan hệ trên giường. Một ngày nọ, mẹ của nam chính tìm đến nữ chính, đưa cho cô năm triệu để cô rời xa nam chính, đúng lúc này nữ chính phát hiện mình đã mang thai. Trùng hợp là nam chính chuẩn bị đính hôn với nữ phụ, trong cơn thất vọng, nữ chính chấp nhận tấm chi phiếu của mẹ nam chính.
Sau khi nữ chính hoàn toàn biến mất, nam chính dần dần nhận ra rằng mình đã yêu cô trong quá trình ở bên nhau. Anh tìm cô khắp nơi nhưng không tìm thấy.
Hai năm sau, một ngày nọ, đứa con của nữ chính mắc bệnh, nói tóm lại là cần sự giúp đỡ của nam chính, nữ chính không còn cách nào khác đành phải liên lạc với nam chính để cứu con.
Cuối cùng, sau một chuỗi tình tiết ngược luyến và giằng co, cả gia đình ba người đã đoàn tụ, kết cục rất viên mãn.
Khi La Bối tỉnh dậy, cô ngây người nhìn trần nhà —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/menh-phu-quy-troi-sinh/chuong-2.html.]
Đã nhìn lâu như vậy rồi, nhưng ai có thể nói cho cô biết tại sao nữ chính trong câu chuyện mang thai rồi bỏ trốn lại là cô Triệu ở phòng 202 không?
Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?
La Bối cũng không biết tại sao mình lại có giấc mơ như vậy.
Sau khi thức dậy, cô lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin về tập đoàn Lôi thị, Lôi Vũ Hạo là tổng tài, hơn nữa trước đây anh ta từng dính vào vài vụ bê bối không rõ ràng với các nữ minh tinh nên trên mạng vẫn tìm thấy được ảnh của anh ta. Quả nhiên là giống hệt như trong giấc mơ, mà vấn đề là, chỉ mới chiều hôm qua, lại có tin tức cho hay, cuộc liên hôn giữa tập đoàn Lôi thị và tập đoàn Lư thị sẽ bị hoãn lại?
Chẳng lẽ những gì cô mơ thấy là thật, chẳng lẽ hiện giờ cô đang sống trong một cuốn tiểu thuyết?
La Bối không dám chậm trễ, từ trong phòng đi ra, kéo lấy bà nội hỏi: "Bà nội, bà hiểu rõ về cô Triệu ở phòng 202 đến mức nào?"
Thông tin thuê nhà bao gồm cả bản sao chứng minh nhân dân đều được lưu trữ ở chỗ cô, cô Triệu ở phòng 202 tên là Triệu Phiên Phiên, mà trong mơ, Triệu Phiên Phiên chính là cô thư ký đã mang thai rồi bỏ trốn của Lôi Vũ Hạo.
Trong phút chốc, thế giới quan của La Bối bị đảo lộn, chẳng lẽ cô đã sống đến giờ mà lại phát hiện ra rằng mình đang ở trong một thế giới tiểu thuyết?
Bà nội tuy ngạc nhiên trước thái độ của La Bối, nhưng vẫn chậm rãi trả lời: "Cháu muốn hỏi gì?"
"Cô ấy chưa bao giờ nói với bà về chồng hay bạn trai của cô ấy à?"
"Có nói chứ." Bà nội gật đầu.
La Bối không ngạc nhiên, bà nội cô là một bà lão hiền từ, ngay cả kẻ đầu gấu trong làng cũng phải kính trọng bà, bà thường xuyên mang canh sang cho cô Triệu, với tính cách của cô ấy, trong những lúc trò chuyện khó mà không nhắc đến quá khứ của mình, dù gì cô ấy cũng không có lý do gì để phòng bị trước bà nội.
"Trước đây cô ấy có nói, hình như là nhà bạn trai cô ấy không đồng ý, nên cô ấy mới rời đi." Bà nội thở dài, ánh mắt đầy thương xót, "Thời buổi này, một mình mang thai và nuôi con quả thật là vất vả vô cùng, nhưng mà cháu hỏi chuyện này làm gì?"
La Bối lắc đầu, "Không có gì."
Cô chỉ thấy bất ngờ thôi, thứ nhất là thế giới này lại là một thế giới tiểu thuyết, thứ hai là phu nhân tương lai của tổng tài lại chính là người thuê nhà của cô.
Người bình thường biết được thân phận của Triệu Phiên Phiên chắc chắn sẽ tìm cách nịnh bợ cô ấy.
La Bối đi cùng bà nội đến phòng 202, Triệu Phiên Phiên với cái bụng to mở cửa, trong vài tháng qua, cô ấy đã tăng cân lên chút ít, nhưng giữa đôi lông mày vẫn không thể xua tan hết vẻ u sầu.
Nói công bằng, Triệu Phiên Phiên không phải là một người phụ nữ quá đẹp, cô ấy trông rất dịu dàng, lời nói nhẹ nhàng khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.
Bà nội đồng ý lo ba bữa cho Triệu Phiên Phiên, bắt đầu từ hôm nay, bữa sáng không quá thịnh soạn, nhưng ăn ngon miệng.
Triệu Phiên Phiên nhấp từng ngụm cháo do bà nội nấu, không khỏi nhẹ nhàng khen: "Bà La, tay nghề của bà thật sự rất tuyệt, cháu thấy nhà hàng bên ngoài còn không bằng bà nấu."
Đây không phải là lời nịnh nọt, Triệu Phiên Phiên cảm thấy bà La và cháu gái của bà, có thể nói là những người tốt nhất mà cô gặp được kể từ khi rời khỏi nhà họ Lôi.
Họ không chủ động hỏi han chuyện riêng của cô, lại chăm sóc cô chu đáo, đặc biệt là bà La, Triệu Phiên Phiên vô cùng biết ơn bà.
Bà La cười xua tay, "Con bé Bối nhà tôi thường thích ăn bên ngoài, nó không mấy khi chịu ăn ở nhà."
Triệu Phiên Phiên mỉm cười, "Cháu cũng vậy, trước khi đi làm thì thích ăn ngoài lắm, nhưng sau khi đi làm rồi, ngày nào cũng ăn cơm hộp, lại thèm được ăn cơm mẹ nấu."
Nghe đến đây, La Bối ngẩng đầu nhìn Triệu Phiên Phiên.
Trong giấc mơ của cô, mẹ của Triệu Phiên Phiên đã phát hiện mình bị ung thư vào năm đầu tiên Triệu Phiên Phiên đi làm, không bao lâu sau thì qua đời.
Người phụ nữ này, thực ra cuộc đời cô ấy rất bất hạnh, nhỏ đã mất cha, sau này mất mẹ, người đàn ông mà cô yêu lại chuẩn bị kết hôn với người khác, cô ấy lại phải cô độc mang thai...