Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MÈO MẢ GÀ ĐỒNG - Chương 7 - Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-09-22 14:23:25
Lượt xem: 1,121

"Cưới cô? Tiểu Bắc, cô đừng ngây thơ nữa, cho dù tôi và chị của cô có ly hôn thì cô nghĩ chị của cô có thể nuốt trôi cục tức này để cho tôi cưới cô không?"

May là anh còn khá thông minh, không giống như Thẩm Bắc chỉ nghĩ đến tình cảm yêu đương.

"Tiểu Bắc, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là lấy được cổ phần của chị cô, hoàn toàn nắm giữ công ty, đừng quên, chúng ta còn có Tiểu Ngạn, tất cả mọi thứ trong công ty sau này đều thuộc về nó."

Tuy rằng Thẩm Bắc rất hận anh ta nhưng để có được tài sản, cô ta đành phải nghiến răng nuốt xuống.

18

Được Tần Chính chống lưng, An Khả bắt đầu vênh váo tự đắc ở công ty, coi bản thân như một nửa bà chủ. 

Gặp tôi cũng coi như không thấy, chắc Tần Chính đã hứa hẹn sẽ đá tôi để cưới cô ta.

Tôi cũng giả vờ không thấy sự kiêu ngạo của cô ta, dù sao cũng chỉ là một quân cờ, cô ta cũng không nhảy nhót được bao lâu.

Chẳng bao lâu sau, tôi biết tin An Khả mang thai, Tần Chính cho người làm thủ tục nghỉ phép có lương cho cô ta.

Nhưng tôi không hề lo lắng, bởi vì đứa bé này căn bản không phải con của Tần Chính.

Ngay từ đầu, tôi đã biết rõ lai lịch của An Khả, cũng chưa bao giờ dám coi thường cô ta.

Ba tháng trước, tôi phát hiện cô ta lén lút đến bệnh viện sản khoa tư vấn về việc mang thai, cố gắng dùng đứa trẻ để trèo cao.

Nhưng hình như cô ta càng vội càng không được, đi khám liên tục mấy chuyến, xét nghiệm đủ thứ mà bụng vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Người phụ nữ này tại sao cứ luôn tìm lý do từ bản thân, mà không nghĩ có thể là do Tần Chính "vô sinh"?

Mấy năm nay, Tần Chính chìm đắm trong rượu chè, sớm đã bị vắt kiệt, lấy đâu ra khả năng có con?

An Khả cũng không ngốc, sau nhiều tháng kiểm tra liên tục, cô ta cũng ngộ ra vấn đề không phải ở mình mà là ở Tần Chính.

Nhưng cô ta cũng thật gan dạ, thế mà lại nảy ra ý định mượn giống, liên lạc với bạn trai cũ của cô ta.

Hai người qua đêm mặn nồng, quả nhiên ngay trong tháng đó, An Khả đã mang thai.

Tên khốn Tần Chính đó, làm sao ngờ được có ngày anh ta cũng bị cắm sừng.

Tôi âm thầm tìm gặp người yêu cũ của An Khả.

"Trong thẻ này có năm vạn tệ, chỉ cần anh kể cho tôi chuyện giữa anh và An Khả, số tiền này sẽ là của anh."

Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ ngân hàng trên bàn, do dự một lúc rồi nói: "Tôi và An Khả là bạn đại học, từng yêu nhau nhưng đã chia tay lâu rồi."

"Tháng trước, cô ấy chủ động hẹn tôi đi chơi, chúng tôi đã uống rất nhiều rượu, rồi ngủ với nhau. Sau đó cô ấy có thai. Tôi đến tìm cô ấy, thì cô ấy nói không cần tôi chịu trách nhiệm. Lúc đó tôi mới biết cô ấy gần đây đã cặp với một ông chủ, tìm tôi chỉ để mượn giống để trèo cao."

Tôi đã lén ghi âm lại.

"Rất tốt, tiền anh cứ cầm đi!"

19

Ban đầu tôi nghĩ, trước tiên để An Khả lợi dụng đứa con này, ép Tần Chính và Thẩm Bắc hoàn toàn trở mặt với nhau.

Và rồi tôi lại cho Tần Chính biết đứa bé kia không phải con anh ta, nhưng mọi chuyện lại còn cẩu huyết hơn tôi tưởng tượng.

Sau khi chuyện An Khả mang thai đến tai Thẩm Bắc, cô ta vội vã quay về từ Lâm Thành.

Trước giờ, con bài tẩy của cô ta chính là Tiểu Ngạn, cô ta nghĩ dù Tần Chính có lăng nhăng thế nào thì sau này công ty và tài sản cũng thuộc về con trai cô ta.

Nhưng nếu An Khả cũng sinh con trai, vậy thì Tiểu Ngạn sẽ chẳng còn giá trị gì nữa.

Thẩm Bắc đã chạy đến cãi nhau một trận lớn với An Khả. Tần Chính vì muốn bênh vực An Khả mà đẩy Thẩm Bắc ngã xuống cầu thang.

Thẩm Bắc bị thương đốt sống thắt lưng, liệt nửa người, Tần Chính cũng bị công an bắt đi.

Lúc này, tôi liền đệ đơn lên tòa án, đưa ra bằng chứng Tần Chính ngoại tình với An Khả và yêu cầu ly hôn.

Nửa tháng sau, tôi đến trại giam thăm Tần Chính, trông anh ta già đi rất nhiều.

“Nam Nam, anh xin lỗi, tất cả là lỗi tại anh, là anh bị An Khả che mắt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/meo-ma-ga-dong/chuong-7-hoan.html.]

Tên khốn này, c.h.ế.t đến nơi rồi mà còn giả vờ.

Tôi mỉm cười: "Không sao, An Khả là do tôi đặc biệt tìm đến."

"Cái gì?" Anh ta cực kỳ khiếp sợ.

"Đừng ngạc nhiên, An Khả nổi tiếng trong giới là đào mỏ, đối phó với loại người khốn nạn như anh là quá thích hợp."

Tần Chính tức giận: "Cô! Hoá ra là cô hãm hại tôi? Tại sao cô lại làm vậy?"

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

"Chẳng phải anh và Thẩm Bắc phản bội tôi trước sao? Chẳng phải hai người định chiếm đoạt tài sản của tôi à? Sao? Còn không cho tôi phản kháng?"

Nghe tôi nói, Tần Chính lập tức suy sụp: "Cô đều biết hết rồi?"

"Phải, tôi đã biết, à đúng rồi, An Khả đã bỏ đứa bé, anh ở trong đó còn chưa biết nhỉ?"

"Cái gì? Tại sao? Rõ ràng tôi đã cho cô ta một khoản tiền để sinh con mà."

Nghe tin An Khả bỏ thai, Tần Chính dường như mất đi lý trí.

"Cái đó thì tôi không biết, có lẽ bố ruột của đứa bé không muốn có nó chăng?"

"Bố ruột của đứa bé nào? Thẩm Nam, cô nói bậy bạ gì vậy? Con của An Khả là con tôi, là con tôi!"

Thấy Tần Chính phát điên, trong lòng tôi hả hê vô cùng.

"Con anh? Anh tự tin vậy sao? Tần Chính, chẳng phải anh rất thích cắm sừng người khác à? Thế nào? Giờ nếm trải cảm giác này rồi chứ gì?"

"Không, không, không, không thể nào!" Tần Chính càng ngày càng điên cuồng.

Anh ta càng điên cuồng, tôi càng bình tĩnh.

"Anh lo lắng gì chứ, đứa bé này cho dù có phải con anh, sinh ra cũng chỉ là chịu khổ, dù sao chưa sinh ra bố đã phải vào tù rồi, Tần Chính, Thẩm Bắc bị liệt rồi, tội của anh chắc không nhẹ đâu."

Tần Chính gầm lên như con thú bị nhốt: "Tôi có thể bồi thường cho cô ta, chúng tôi ký thỏa thuận hòa giải, luật sư nói chỉ cần Thẩm Bắc đồng ý hòa giải, tôi có thể được giảm án."

"Hahaha, bồi thường? Tần Chính, tôi đã giao bằng chứng anh ngoại tình với An Khả cho toà án rồi, mấy hôm nữa sẽ có phán quyết, anh là người có lỗi, hình như cũng chẳng chia được bao nhiêu tài sản đâu nhỉ, anh lấy gì mà bồi thường?"

Tần Chính đập bàn giận dữ: "Thẩm Nam, cô đừng có ăn h.i.ế.p người quá đáng!"

"Tôi h.i.ế.p đáp anh sao? Không hề!"

"Không sao, chúng tôi còn có một đứa con trai, nể mặt Tiểu Ngạn, Thẩm Bắc sẽ tha thứ cho tôi."

Tần Chính vẫn còn ảo tưởng lợi dụng con trai để cầu xin Thẩm Bắc tha thứ.

"Hahahaha! Tha thứ cho anh?"

"Thẩm Nam, cô cười cái gì?"

"Tôi cười anh ngu ngốc, Tần Chính, Thẩm Bắc sẽ không tha thứ cho anh đâu, Tiểu Ngạn vì đánh nhau, đã vào trại giáo dưỡng rồi, mấy hôm nữa cũng sẽ bị kết án, bố con hai người còn chưa biết ai ra trước ai đâu?"

Tôi đã phá vỡ tuyến phòng thủ cuối cùng của Tần Chính.

Ngày nhận được giấy ly hôn, tôi mang giỏ trái cây đến bệnh viện thăm Thẩm Bắc.

Cô ta nằm trên giường, không thể động đậy:

"Chị đến xem trò cười của tôi sao?"

"Trò cười? Đương nhiên không phải, tôi đến để báo tin vui cho cô đây, đây là bản án của con trai cô và Tần Chính."

Thẩm Bắc run rẩy cầm lấy, sau khi xem xong không khỏi bật khóc.

"Cô yên tâm, tuy cô đối xử tệ bạc với tôi, nhưng tôi vẫn nể tình chị em, tôi đã nhờ quản giáo chăm sóc Tiểu Ngạn thật tốt, để nó học một nghề trong đó, sau này ra ngoài còn có cái mà sống!"

Hoàn.

(Ê ý là sao kết cụt vậy :(()

Loading...