Mèo tôi nuôi đều là Đại lão - Chương 2: Nhóc con à, mẹ yêu con! (2)
Cập nhật lúc: 2024-11-02 23:16:38
Lượt xem: 4
“Nó làm sao vậy? Cô mau nói đi!” Lòng Văn Tâm nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể mọc cánh lập tức bay đến đó.
Bởi vì trong truyện nguyên chủ chỉ là một nữ phụ, ngoài việc đối nghịch với nữ chính thì nữ phụ cũng không xuất hiện nhiều chứ đừng nói đến mèo của cô nên cho dù Văn Tâm đã xem hết truyện cũng không biết được trong quá trình nuôi mèo, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì. Tiếng kêu ầm ĩ như vậy, giọng cô y tá lại hoảng loạn như vậy, hay là…
Văn Tâm rùng mình, nhanh chóng nói lại với y tá: “Tôi qua đấy ngay bây giờ đây, trước khi tôi đến mọi người tuyệt đối đừng phẫu thuật cho nó.”
Cô y tá nghe vậy lại thút thít: “Cô ơi, ai mà dám triệt sản nó chứ, nó sắp phá nát cái bệnh viện này rồi.”
“Ơ…” Văn Tâm chột dạ. Nhưng chuyện này cũng nằm ngoài dự tính của cô, dù sao cô cũng chỉ vừa xuyên đến đây được mười phút thôi. Nghe tiếng rối loạn ở đầu kia điện thoại, Văn Tâm đột nhiên nảy ra ý này: “Cô y tá, cô có thể đưa điện thoại cho Nhóc con nhà tôi không?”
“Chị muốn nói chuyện điện thoại với nó sao?” Y tá ngây ngẩn.
Văn Tâm nghiêm trang nói bừa: “Thường ngày nó quấn tôi nhất, nhất định có thể nhận ra giọng của tôi.”
Y tá không biết phải làm sao, dù sao thì với chỉ số thông minh của mèo thì gọi tên nó có thể kêu lại một tiếng là không tệ rồi. Chỉ là, con mèo này sắp phá nát cả bệnh viện, y tá chỉ có thể coi như chữa lợn lành thành lợn què ôm điện thoại đến đầu chiến tuyến.
Lúc này, chú mèo Maine màu đen đang ngồi xổm ở nơi cao nhất của căn phòng, bễ nghễ nhìn xuống.
Tuy chỉ là một con mèo nhưng vì đặc tính chủng loại, hình thể của nó lớn gần bằng một con hổ con, bộ lông dài mượt màu đen, toàn thân chỉ có đôi mắt mang màu vàng thần bí. Chỉ nhìn bề ngoài, ngoại trừ hình thể lớn, uyển chuyển đẹp đẽ, nom nó là một con mèo bình thường đến không thể bình thường hơn. Nhưng vì sự việc vừa rồi, cho dù mọi người đều đã bao vây giữ nó lại, nhân số đông đảo chiếm ưu thế tuyệt đối thì cũng không có ai dám tùy ý hành động.
Thấy y tá đến, một bác sĩ nam dẫn đầu nhăn mày: “Không phải nói cô liên lạc với chủ của nó sao? Sao lại quay lại rồi?”
“Liên lạc được rồi, chủ của nó nói sẽ đến ngay.”
Vừa dứt lời, cô y tá cảm nhận được một ánh mắt sắc bén lạnh lùng quét đến, khiến cô sợ tới mức lùi lại sau nửa bước. Không khí lại trở nên căng thẳng hơn. Các bác sĩ vô thức nắm chặt “vũ khí” trong tay, ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/chuong-2-nhoc-con-a-me-yeu-con-2.html.]
Bỗng nhiên, trong điện thoại trên tay cô y tá vang lên giọng nói thanh thúy như tiếng chuông.
“Nhóc con, con đâu rồi, là mẹ đây, là mẹ đây!”
Mèo đen: “…”
Cô y tá thề, cô vừa mới nhìn thấy biểu tình câm nín trên mặt con mèo kia!
“Hic, mẹ nhớ con lắm đây, con chờ chút nhé, mẹ đến đón con về nhà ngay đây.”
Kẻ lừa đảo, cô căn bản chỉ muốn triệt sản tôi thôi!
“Triệt sản gì chứ, hiểu lầm thôi mà con! Là dì Tinh Tinh của con hiểu lầm ý của mẹ, Nhóc con của mẹ đẹp trai, phong độ như vậy, sao mẹ có thể nỡ lòng nào mang con đi triệt sản đâu? Mẹ còn chờ ôm mèo con của con đây này!”
“…”
Trong phòng yên tĩnh đến một lúc. Không biết có phải nhận thấy được bầu không khí đã dịu lại, bác sĩ mang kính gọng đen hắng giọng nói: “Thưa cô, xin thứ lỗi cho tôi đã cắt lời cô, chỉ là tôi thấy thay vì tốn thời gian nói, không bằng cô nhanh đến đây lại thực tế hơn đấy.”
Phản ứng này của bác sĩ cũng bình thường. Dù gì thì đây cũng chỉ là một con mèo, không phải người, mèo sao có thể nghe hiểu tiếng người? Nhưng người phụ nữ tự xưng là mẹ kia lại bỏ qua lời khuyên của bác sĩ, thậm chí còn nói lan man thêm.
“Còn nữa nè, chiều nay mẹ có mua cá khô, thịt bò, đồ hộp cho con, con muốn ăn gì thì ăn cái đó, vậy, con tha thứ cho mẹ lần này được không?”
Lần này thì không chỉ bác sĩ nam kia mà tất cả mọi người đều cảm thấy Văn Tâm hình như bị ma nhập rồi.
Nhưng mà ngoài dự kiến, sau khi Văn Tâm “nói nhảm” xong, vốn bầu không khí xung quanh mèo đen còn mang dày đặc địch ý lại từ từ biến mất. Mèo đen tuy vẫn nằm trên cao không chịu nhảy xuống, nhưng cũng không có ý đối địch với mọi người nữa. Nó chỉ an tĩnh nửa nằm nửa ngồi trên cao, đôi mắt híp lại, cái đuôi lông xù thật to nhẹ vung, tựa như một con thú bông xinh đẹp.
Không ai có thể tưởng tượng được, con mèo này vừa mới đại náo bệnh viện long trời lở đất.