Minh Hôn - 1121
Cập nhật lúc: 2024-08-01 19:37:14
Lượt xem: 16
Dường như cơ thể ông ấy đã bị đóng băng ngay lập tức, hoàn toàn bất động.
Bởi vì nguồn yêu độc như thủy triều kia đã bị hấp thu hết, không có nó thì sư phụ không có sức mạnh gì.
“Sư, sư phụ,…”
“Ô ô ô!”
Lúc này tôi cảm thấy tự trách mình và hối hận vô cùng.
Tại sao, tại sao, lại thành kết cục như vậy.
Tại sao, tại sao tôi phải tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t người thân nhất của mình?
Tại sao, tại sao, có quá nhiều câu hỏi tại sao.
Yêu độc trong cơ thể sư phụ bắt đầu không ngừng biến mất, vào lúc này thân thể của sư phụ cũng mềm nhũn xuống.
Mà hô hấp của người cũng dần dần yếu đi.
Rõ ràng là sư phụ sắp c.h.ế.t rồi.
Sẽ hoàn toàn rời khỏi tôi, biến mất khỏi thế gian này.
Tôi thương tâm muốn chết, thấy hô hấp của sư phụ không ngừng yếu đi, nhìn đôi mắt của người đang dần không còn thần sắc nữa.
Tôi vẫn không biết phải làm gì tiếp theo.
Ngay khi yêu độc trong cơ thể sư phụ sắp tiêu tán, vẻ mặt hung dữ và khó chịu của sư phụ bỗng nhiên nở một nụ cười.
Ánh mắt vốn trống rỗng dường như trong nháy mắt lại khôi phục thần thái, giống như hồi quang phản chiếu.
“Tiểu, Tiểu Vĩ...” Đột nhiên nghe được âm thanh này, tôi chợt vui mừng, vội vàng ngẩng đầu nhìn sư phụ.
“Sư phụ, sư phụ, sư phụ!”
“Con đừng buồn. Con làm như vậy, là, là đúng. Sư phụ, sư phụ sẽ không trách con!”
“Nhưng sư phụ...” Tôi còn chưa nói xong, sư phụ đã lắc đầu: “Sư phụ, chỉ là đi...”
Nói đến đây, sư phụ từ từ giơ móng vuốt lên, giống như muốn sờ mặt của tôi.
Đồng thời, trong miệng tiếp tục nói: “Đi sang một thế giới khác mà thôi...”
Vừa dứt lời, ánh mắt sư phụ lập tức dại ra.
Mà móng vuốt kia còn chưa kịp chạm vào mặt của tôi liền “Rầm” một tiếng rơi trên mặt đất.
Lúc này, sư phụ đã hoàn toàn không còn hơi thở.
“Sư phụ...” Tôi ôm t.h.i t.h.ể của sư phụ, lớn tiếng gào khóc.
Thanh âm không ngừng quanh quẩn vang vọng khắp núi rừng, kinh động đến mức khiến rất nhiều chim chóc giật mình.
Vào lúc này trong rừng cũng nổi lên từng trận gió mát.
Nhưng dù có mát đến đâu cũng không thể xoa dịu nỗi đau thấu tâm can này được.
Tôi dựa vào t.h.i t.h.ể của sư phụ khóc thật lâu, cái loại đau đớn mất đi người thân duy nhất này.
Lựa chọn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t sư phụ khiến tôi hoàn toàn suy sụp.
Tôi ngồi ở trong rừng, nhìn t.h.i t.h.ể của sư phụ, cũng không biết đã qua bao lâu.
Thẳng đến khi tôi cảm giác được một trận âm khí, lập tức bên người xuất hiện một cô gái mặc đồ trắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/1121.html.]
Tôi rất quen thuộc khí tức này, cũng biết người tới là ai.
Nhưng là, lúc này đây tôi không có một chút hưng phấn hay vui vẻ gì, thậm chí cũng không nhìn cô ấy một cái.
Cứ như vậy ngây ngốc nhìn sư phụ, lẳng lặng......
Cô gái áo trắng không phải ai khác, chính là Thượng Quan Thư.
Sau khi Thượng Quan Thư đến đây, thấy tôi ngồi trước t.h.i t.h.ể của sư phụ.
Mà trên n.g.ự.c ông ấy lại đang cắm Linh Đao, cùng với trên cơ thể tôi có một ít vết thương, xung quanh là dấu vết đánh nhau.
Thượng Quan Thư có thể dễ dàng đoán được tình hình, cô ấy hít sâu một hơi giống như người sống.
Sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống: “Đinh Vĩ, anh nén bi thương!” Nghe được Thượng Quan Thư mở miệng, một nỗi bi thương lại dâng lên trong lòng.
Tôi nhịn không được mà nghẹn ngào nói: “Tôi, tôi g.i.ế.c sư phụ, tôi g.i.ế.c chính sư phụ của mình...”
Nói xong, tôi ôm chặt sư phụ, nỗi thương tâm không lời nào tả hết.
Thượng Quan Thư không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng ở chỗ này cùng tôi.
Cho đến mấy giờ sau, cô ấy thấy tâm trạng của tôi đã ổn định hơn nhiều, mới mở miệng nói với tôi: “Đinh đạo trưởng đã chết, anh định để ông ấy nằm ở đây luôn sao?”
******
Đột nhiên nghe Thượng Quan Thư nói như vậy, tôi mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.
Đúng vậy, sư phụ đã c.h.ế.t rồi.
Tôi cứ vậy để cho t.h.i t.h.ể của sư phụ nằm ở nơi hoang vu lạnh lẽo này sao?
Từ nhỏ tôi đã tiếp xúc với việc tang lễ, tự nhiên biết rõ quy củ này.
Tôn kính đối với người chết, cùng với môn đạo trong này.
Người c.h.ế.t là lớn nhất, xem trọng nhập thổ vi an.
Sư phụ đã c.h.ế.t rồi, tôi không thể để sư phụ nằm ở đây được.
Tôi phải tìm cho sư phụ một mảnh đất phong thủy bảo địa, để t.h.i t.h.ể của sư phụ được chôn cất đường hoàng.
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng mở miệng nói: “Đúng vậy, không thể để sư phụ ở chỗ này, tôi muốn đưa sư phụ về!”
Nói xong, tôi rút Linh Đao trên n.g.ự.c sư phụ ra.
Sau đó tôi cõng sư phụ lên rồi đi ra ngoài.
Thân thể sư phụ đã bắt đầu cứng ngắc, lúc này rất khó cõng, hơn nữa chính tôi cũng rất mệt mỏi.
Nhưng tôi cũng không biết mình đã lấy đâu ra sức lực, vậy mà cõng sư phụ đi ra khỏi rừng.
Thượng Quan Thư vẫn đi theo tôi, cũng không nói gì nhiều.
Cô ấy biết rõ tình trạng bây giờ của tôi và có nói gì cũng vô dụng.
Chờ sau khi rời khỏi rừng cây, tôi cứ như vậy mà đi về phía trấn Thanh Thạch.
Tôi thậm chí còn quên gọi điện thoại, gọi xe hay gì đó.
Cuối cùng vẫn là Thượng Quan Thư nhắc nhở, bảo tôi chờ một chút, để lão Tần gia và những người khác tới đưa t.h.i t.h.ể của sư phụ tôi về.
Tay run rẩy, tôi bấm số điện thoại của lão Tần gia.
Lúc này đã là nửa đêm, lão Tần gia nhận được điện thoại của tôi, hiển nhiên đang m.ô.n.g lung trong cơn buồn ngủ: “Này, chuyện gì vậy Tiểu Vĩ!”